"Không thể, đây rõ ràng là do tôi bắt được, dựa vào gì mà phải đưa cho cô? Cô là ai chứ, thật nực cười. Trời đất có thể làm chứng là do tôi bắt được, tự nhiên cô lại đến giành chim tuyết với tôi? Đừng có mơ, tôi đã canh nó ba ngày ba đêm rồi đấy”.
Tần Lâm khinh khỉnh nói.
Con chim tuyết này rõ ràng là do anh bắt được, người cô gái này cũng quá không biết xấu hổ rồi, không nói không rằng bèn nhảy ra đòi chim tuyết của anh, vậy mà coi được sao?
Tần Lâm không phải loại người dễ bị ức hiếp, huống chi chuyện này căn bản không phải lỗi của anh.
"Anh... anh thật vô lý!"
Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.
"Thật thú vị, rốt cuộc ai mới là người không nói lý ở đây? Cô nói con chim tuyết này là của cô sao, cô bắt được à? Bây giờ cô có cầm nó hay không?"
Tần Lâm lạnh lùng nhìn cô gái.
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu anh không đưa cho tôi thì đừng trách tôi không khách khí”.
Cô gái trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Lâm.
Mặc dù lúc này ánh chiều tà hệt như màu máu, nhưng dù gì vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, Tần Lâm nhìn kĩ thì thấy người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ hung dữ cũng vô cùng đáng yêu, nhưng chỉ yêu thôi thì không có cái mà ăn, một mình anh phải chịu đói là quá đủ rồi, anh tuyệt đối sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648221/chuong-1481.html