Hôm sau, bầu trời trong xanh, nắng vàng gió ấm.
Nhưng trên Côn Luân thì vẫn giá rét buốt lạnh.
Trước kia Tần Lâm cũng ở trong núi nên lần này cũng thấy bình thường, chẳng khó chịu gì, chỉ có điều nhiệt độ của nơi này hơi thấp mà thôi.
Anh rời giường thật sớm, một ngày bắt đầu vào sáng sớm, ngày đầu Tần Lâm đến núi Côn Luân nhất định không thể lười biếng được, nơi này đâu phải ai cũng đến được.
Bố mình vì bản thân mà hy sinh không ít, khiến Tần Lâm rất xúc động, bây giờ bố đang lao tâm khổ tứ vì đất nước, chắc ông đang đi tìm mảnh vật tổ tận thế kia rồi, những điều anh có thể làm là nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, anh hy vọng có thể giúp được bố mình, có thể khiến bố không phải liều mạng như vậy nữa.
Khi Tần Lâm đi ra vừa hay gặp Lâm Trung Nghĩa đang đợi mình.
Lúc này sau lưng Lâm Trung Nghĩa có mười mấy người, đều là cao thủ ngũ mạch lục mạch, thực lực không hề kém đám Nhiếp Vân Hải hôm qua.
Nếu những người này ở trong thế tục thì chắc chắn sẽ là người có địa vị, có quyền có thế, nhưng ở đây họ lại ngoan ngoãn đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa.
Mặc dù họ cũng có sự ngang ngược của riêng mình nhưng nó không ảnh hưởng đến sự kính trọng của họ dành cho Lâm Trung Nghĩa, có thể thấy được nhị sư huynh Lâm Trung Nghĩa như thần tượng của họ vậy, điều này làm cho Tần Lâm không thể ngờ nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648200/chuong-1460.html