Tần Trì không làm gì bôi xấu bọn họ, đệ tử đi ra khỏi Côn Luân đến nay đều là người có thể làm bá chủ một phương.
Dương Chí vô cùng vui, năm đó sư phụ ngăn cản Tần Trì xuống núi, vì không muốn một mầm mống tốt như vậy bị tiêu diệt. Tần Trì vốn có thể đạt đến tầm cao mới, nhưng ông ấy vẫn vì trách nhiệm và lý tưởng của mình mà rời khỏi núi Côn Luân.
Tất cả điều này, không thể không nói đều là số phận, hai mươi năm sau, Tần Trì mặc dù không trở lại nhưng ông ấy lại đưa con trai của mình đến, cũng là một hạt giống tốt đến học võ.
Chỉ mong những tâm nguyện mà năm đó bố anh chưa hoàn thành, bây giờ Tần Lâm sẽ không để ông thất vọng!
"Được rồi, con đi xuống đi, ta sẽ gọi sư huynh của con đến sắp xếp cho con".
Sau khi rời khỏi đại điện, không bao lâu sau, chắc chỉ bằng thời uống một chén trà, một anh thanh niên vóc dáng cao gầy, khoảng chừng ba mươi tuổi đi về phía anh.
Người này trông có vẻ chẳng có gì là xuất sắc, nhưng khí tức trên người anh ta lại rất tự nhiên, hơn nữa vô cùng hài hòa, ánh mắt sắt bén như dao khiến cho người ta cảm thấy ngang ngược.
Người này không đơn giản!
"Tần Lâm đúng không? Sư phụ đã nói với huynh rồi, đệ đi với huynh, huynh là nhị sư huynh của đệ Lâm Trung Nghĩa, từ nay về sau, đệ có chuyện gì có thể tìm huynh, khoảng thời gian này đệ cứ nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648190/chuong-1450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.