“Mẹ kiếp, nói nhiều làm gì, muốn chiến thì chiến đi”.
Tần Lâm cau mày lại, nhấc cây kiếm lên lao thẳng về phía trước.
Hai bố con phối hợp rất ăn ý, không hề do dự, Tần Lâm ở bên trái, Tần Trì ở bên phải.
Tần Lâm tung cú đấm, sức mạnh như vũ bão, không ngừng đập về phía bọn họ, bảy người khỏe như trâu, tất cả đều được lĩnh hội tinh túy của người Tam Tinh, kỳ thực bọn họ chính là người Tam Tinh bởi vì họ là con trai của Long Luân Tư Lặc, trong người chảy dòng máu của người Tam Tinh, bọn họ tự nhận mình là người Tam Tinh cao quý, không thể nào thay thế được.
Nhưng thực lực của Tần Lâm đã đạt đến trình độ của cao thủ thất mạch, tiến bộ thần tốc, thậm chí còn cao hơn cả bố, đây cũng là lý do anh dám tự tin đi đến hòn đảo một mình.
Cú đấm của Tần Lâm không to hơn đám người này nhưng sức mạnh lại không hề thua kém, một đấu ba, từng cú đấm liên tiếp tung ra, bọn họ hoàn toàn không dám tiến công.
Còn Tần Trì cũng đấu với bốn tên, lúc này thân là một người bố, ông không thể đùn đẩy trách nhiệm được, bị bảy tên cao thủ vây đánh, ông càng không thể lơ là mất cảnh giác.
Bây giờ ông đã không còn là tướng thua trận ở dãy núi Đại Hưng An nữa rồi, ban đầu nếu không phải do thể lực của bản thân đạt đến cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648133/chuong-1392.html