“Đội trưởng Kha Lâm, tại sao anh lại ngăn cản chúng tôi? Chúng tôi đã xém giết được chúng rồi, chẳng lẽ anh không thấy sao?"
Bàng Ba Địch nói với vẻ mặt u ám.
"Thế ý cậu là dùng mạng sống của hai chúng ta để đổi lấy mạng sống của hai tên đó hay sao?"
Kha Lâm Tư Lặc nhìn Bàng Ba Địch bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Ý em không phải vậy đâu đội trưởng Kha Lâm”.
Bàng Ba Địch thấp giọng nói.
"Nhưng lúc đó thật sự chỉ cách một bước mà thôi”.
Tác Lạc Nam có chút không cam tâm.
"Thật sao? Các cậu nghĩ xem, hắn giết tôi và Tiểu Lâm thì mất bao lâu chứ? Các cậu đang đánh cược mạng sống của chúng ta hay sao? Hắn muốn dùng phương pháp vây Ngụy cứu Triệu để kiềm hãm hai người, nếu Tần Trì và người phụ nữ đó chết thì chúng ta cũng sẽ khó sống. Tôi mất đi con gái rồi, chẳng lẽ hai người còn muốn làm cho gia đình tôi tan nát ư? Chỉ dựa vào hai tên có đầu óc ngu si tứ chi phát triển như các cậu thì có thể liều mạng với người ta hay sao? Tôi giao tương lai của nền văn minh Tam Tinh cho các cậu thì thật đúng là ngồi chờ chết mà?”
Kha Lâm Tư Lặc gầm lên.
Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam cúi đầu im lặng, ánh mắt của Kha Lâm Tư Lặc khiến cho bọn họ sợ hãi không dám nhìn đối diện ông ta, giờ đây ông ta đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, con gái đã bị Tần Lâm bắt đi, đến bây giờ còn chưa rõ sống chết, sao ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648116/chuong-1375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.