“Ông nội, cháu không cam tâm!”
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không cam tâm à? Vậy thì lúc đầu mày đã nghĩ gì? Tất cả đều chẳng phải là vì phụ nữ sao? Mày vẫn chưa buông được đứa con gái nhà họ Tạ đúng không? Nó không xứng với mày đâu”.
Bạch Triển Đường lạnh lùng nói.
"Cháu biết! Nhưng thứ mà cháu không lấy được thì người khác cũng đừng mong có được, nếu không cháu sẽ hủy cô ta”.
Bạch Thiếu Đình siết chặt nắm tay.
"Nói hay lắm, nên như vậy, người khác tuyệt đối không được lấy đi thứ mà người nhà họ Bạch chúng ta muốn, cho dù có lấy được thì cũng phải hủy hoại cô ta”.
Khóe miệng Bạch Triển Đường đột nhiên nhếch lên.
"Không độc không phải là trượng phu, người nhà họ Bạch tuyệt đối không thể chịu nhục được, cháu làm đúng lắm, Thiếu Đình. Nhưng lần này cháu vẫn làm ông thất vọng quá, bởi cháu đã mất mặt người nhà họ Bạch, nhà họ Bạch đã bị cháu làm cho xấu hổ, đây chính là sự thật không thể chối cãi”.
"Ông nội, cháu tình nguyện chịu phạt, nhưng mối hận này, cháu nhất định phải báo!"
Bạch Thiếu Đình vẫn rất kiên định, nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng tràn đầy lửa giận, nhất định phải chặt đầu Tần Lâm mới có thể giải tỏa hận thù.
"Được, vậy đợi đến khi cháu về thì sẽ nhận hình phạt, báo cho chú ba một tiếng, cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648081/chuong-1340.html