Tần Lâm gật đầu, mãi không bình tĩnh lại được, có vẻ như bên dưới nền văn minh nhân loại hòa bình là vô vàn nguy hiểm rình rầm, anh không có cách nào thoái lui, bởi vì lúc này đã nhập cuộc thì không còn lựa chọn nào khác.
Nữ nhi tình trường đều sẽ ràng buộc của anh, mà quá nhiều ràng buộc sẽ bó buộc tay chân anh.
Mẹ, Linh Linh, con mong hai người sẽ đợi con trong thế giới ấm áp này.
Còn con nhất định sẽ gánh trọng trách mà tiếng lên.
Lúc này anh đã chuẩn bị rồi, nếu mình không thể lựa chọn thì hãy để người mình yêu thương có cơ hội sống.
Những gì Thương Lộc nói chỉ đơn giản muốn Tần Lâm an tâm nhập cuộc, để anh không hối hận khi cuộc đời này đã đến Hoa Hạ.
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Vậy nên, bố tôi đã vì sự nghiệp lớn mà ông nói nên rời đi trước rồi?"
Thương Lộc nói.
"Cho nên tôi tôn trọng lựa chọn của cậu".
"Tôi có lựa chọn sao?"
Tần Lâm cười gượng, chuyện đã đến nước này, Thương Lộc nói tất cả cho Tần Lâm biết, anh cũng đã trở thành một phần trong sự nghiệp lớn của ông ta rồi, đâu thể không quan tâm được.
Thương Lộc cười nói.
"Thật xin lỗi, đây chính là trách nhiệm của kẻ mạnh".
Tần Lâm tuyên bố hùng hồn.
"Tôi không biết nhiều nền văn minh như vậy rốt cuộc sẽ có ảnh hưởng gì đến tương lại, tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, tôi chỉ muốn sống tốt, chỉ thế mà thôi, nếu đã mất đi thì nên rời khỏi, nếu như chúng ta lựa chọn yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648078/chuong-1337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.