Tạ Hồng Mai nói nhỏ, mặt đỏ lên, vừa hưng phấn vừa xấu hổ.
"Chuyện của chúng ta, em muốn... nói cho ông nội một tiếng".
"Được, vậy anh sẽ đi cùng em một chuyến".
Tần Lâm cười nói, dù sao bây giờ ở Hoa Hạ cũng không còn điều gì phải lo lắng nữa, đã lấy được vật tổ tận thế rồi, sớm một chút muộn một chút cũng không sao.
Dù sao hai người đã ở bên nhau, điều này với Tạ Hồng Mai mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhiều năm như vậy, cả nhà họ Tạ đều quan tâm chuyện hôn nhân của cô, lần này hai người đã danh chính ngôn thuận ở bên nhau, cũng nên đến nhà họ Tạ một chuyến, lúc trước chỉ làm cho có, nhưng bây giờ thì là thật.
Trong ánh mắt của Tạ Hồng Mai ánh lên vẻ xấu hổ của con gái, đối với cô ấy, Tần Lâm là chân mệnh thiên tử trong sinh mệnh của cô ấy, hai người được ở bên nhau thì đã là của trời ban rồi.
Khi Tạ Hồng Mai trở lại, cô phát hiện trong đại sảnh của nhà họ Tạ tràn đầy tiếng cười vui vẻ.
Nhưng khi cô thấy bóng lưng người kia, sắc mặt của cô lập tức đen sì!
Mười năm, suốt mười năm!
Cô không ngờ mình lại thấy được một khuôn mặt quen thuộc ấy.
Trong lòng cô lạnh như băng, giống như rơi vào hầm băng vậy.
Bộ quần áo trắng, trường sam như tuyết, bóng dáng kia nhiều năm trước đã từng in đậm trong tâm trí cô.
Nhiều năm nay, cô không đi tìm kiếm tình yêu của đời mình cũng chỉ vì người kia.
Nhưng bây giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648062/chuong-1321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.