“Phịch...”
Đối mặt với tiếng gầm thét kinh hoàng và tuyệt vọng của Rodman, sắc mặt Tần Lâm vẫn u ám không chút động tĩnh, Lawrence sợ hãi đến mức bỏ chạy, đương nhiên Tần Lâm không hề cho gã có cơ hội, anh lập tức phóng kiếm, đâm xuyên qua cơ thể Lawrence.
Tiếng gầm thét của trận chiến không ngừng vang vọng trong núi, tiếng động làm cho núi tuyết liên tục rung chuyển, tiếng gầm rú lại một lần nữa kích động một trận tuyết lở.
Tần Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, bên trên đã có từng đợt lăn tăn, chính là cảnh tượng tuyết lở!
Đây là lý do tại sao không ai dám lớn tiếng trong khu vực núi băng, tuyết lở có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng con người không thể thay đổi được những điều này.
Tần Tuấn rút Thất Tinh Long Uyên ra, sau đó bế xác Tạ Hồng Mai lên, lao tới thung lũng băng tách giãn ở đằng xa, đó chính là cơ hội sống duy nhất của anh!
Dù có chết thì anh cũng không để xác Tạ Hồng Mai ở đây, đây là sự tôn trọng cuối cùng của Tần Lâm dành cho Tạ Hồng Mai, nếu ngay cả thi thể của cô cũng không được bảo vệ thì đó sẽ là nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời của anh.
Giữa thung lũng băng tách giãn đều có vết đứt gãy, lớp tuyết dày đặc không ngừng lăn xuống, nếu không có ứ đọng thì nó đã trực tiếp lăn xuống chân núi, lúc đó tuyết lở mới chịu dừng lại.
Tuy nhiên, các vết đứt gãy ở khe của thung lũng băng tách giãn sẽ không bị chôn vùi hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648058/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.