"Bịch…"
Vưu Quang Nham bị Tần Lâm đạp cho một cái vào đầu, mặt mũi toàn là máu, sợ vãi linh hồn, run lẩy bẩy, không chỉ hắn mà những người bên cạnh hắn cũng sợ không dám lên tiếng, Vưu thiếu gia là chỗ dựa của bọn họ, bây giờ Vưu thiếu gia đã bị đánh bại rồi, bọn họ không sợ được sao?
"Rắc rắc…"
"A… đừng!!"
Tần Lâm không hề nương tay, liên tục đạp gãy chân tay của Vưu Quang Nham, đến bàn tay cũng bị đạp gãy cả cương khớp, xương bánh chè cũng vậy, Vưu Quang Nham đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sau khi ngất đi lại tỉnh dậy vì đau đớn, trên cơ thể gần như xương cốt chỗ nào cũng gãy vụn.
Vưu Quang Nham sùi bọt mép, ánh mắt đờ đẫn, đầy sự tuyệt vọng.
"Nhà họ Vưu… sẽ không… bỏ qua cho mày… đâu".
Vưu Quang Nham tuyệt vọng.
"Vậy sao? Vậy tao đợi chúng mày đến tìm tao".
Tần Lâm khẽ cười, giống như nụ cười của thần chết vậy, đến Tô Văn Kỳ cũng ngẩn người, Tần Lâm quá độc ác, sức mạnh của anh khiến Vưu Quang Nham không thể nào chống đỡ được, một chiêu thôi là đã đánh bại Vưu Quang Nham rồi, chuyện này quá kinh khủng, nhưng sự thật đã chứng minh, bọn họ đã không thể tiếp tục ở thủ đô nữa rồi, chỗ dựa của bọn họ cũng bị đánh tàn phế rồi.
Nhưng bây giờ Tô Văn Kỳ chỉ muốn Tần Lâm mau rời khỏi đây, điều cô ấy lo lắng nhất là sự an nguy của Tần Lâm, cô không thể để Tần Lâm bị liên lụy được, cùng lắm thì từ giờ về sau cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648015/chuong-1274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.