Hơn ba mươi thành viên của đội biệt kích Liệp Báo, lúc bọn họ nhìn về phía Liêu Thừa Chí ánh mắt đầy hoảng sợ, đại ca, bọn em không đánh lại được đâu!
Bọn họ bị thương, Liêu Thừa Chí nhục nhã, cả đội biệt kích Liệp Báo đã không còn mặt mũi nào nữa rồi.
Lúc đầu Trác Y Nhiên còn lo lắng, nhưng xem ra là không sao rồi, Tần đại sư vẫn luôn là người mạnh nhất, không có đối thủ.
Chu Khuê An đã không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa, anh ta hại cả đồng đội của mình, hơn nữa ánh mắt đại ca nhìn mình cũng có điều gì đó sai sai.
"Giáo quan Tần đỉnh của chóp!"
"Ha ha ha, xem ra chiến thuật lấy thịt đè người không có tác dụng với giáo quan Tần rồi".
"Đúng đó, còn tưởng người của đội biệt kích Liệp Báo mạnh thế nào, xem ra cũng chỉ là bại tướng dưới tay giáo quan Tần thôi".
"Không thể nói như vậy được, người ta đến để so tài rèn luyện mà, cậu nói như vậy đội trưởng Liêu sẽ xấu hổ lắm đấy".
"Đúng đúng, thắng thua là chuyện bình thường nhà binh, chỉ là so tài thôi".
Người của đội biệt kích Giao Long cười tủm tỉm nói, mà lúc này người của đội biệt kích Liệp Báo lại càng bực, mặt Liêu Thừa Chí bây giờ phải đen như cái đít nồi rồi.
Mất mặt!
Mẹ nó mất mặt quá!
Lúc này Liêu Thừa Chí hận không thể kiếm cái lỗ để chui vào, nhưng chính ông ta là người tìm tới, là ông ta gây sự trước, bây giờ cũng tự vả mặt, tất cả đều do bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647993/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.