"Liêu Thừa Chí, Liêu đội trưởng, ông đến đây làm gì? Đội biệt kích Giao Long chúng tôi hình như không có mời ông tới đúng không?"
Trác Y Nhiên nói.
"Đây là thái độ cô nói chuyện với cấp trên sao? Mặc dù tôi không phải là cấp trên trực tiếp của cô, nhưng đừng quên, cô thấp hơn tôi nửa cấp đó, bộ cô mới vào quân đội sao? Trác Y Nhiên! Cô là cái thá gì mà chất vấn tôi?"
Liêu Thừa Chí lạnh lùng nói.
"Ông…"
Giọng nói của Trác Y Nhiên trầm lắng, nhưng không chống đối, Liêu Thừa Chí nói đúng, cô thấp hơn ông ta nửa cấp, bây giờ cô không thể đối thoại trực tiếp với ông ta như vậy, cấp dưới phải có thái độ của cấp dưới.
"Ông cái gì mà ông, đội phó Trác, chẳng lẽ cô không biết nên nói cái gì à? Có cần tôi dạy cô không?"
Liêu Thừa Chí hừ một cái.
"Liêu đội trưởng, xin được hỏi ông đến đội biệt kích Giao Long có điều gì chỉ bảo?"
Trác Y Nhiên trầm giọng nói.
"Tôi tới tìm Tần Lâm, người này đã làm bị thương thành viên của đội biệt kích Liệp Báo chúng tôi, Chu Khuê An là người của tôi, cậu ta là cái thá gì mà dám đánh cả người của tôi".
Liêu Thừa Chí nói.
Lúc này Tần Lâm cũng thấy Chu Khuê An đang ở trong hàng, bọn họ có ba mươi người, tất cả đều được võ trang đầy đủ, vô cùng hung mãnh, khí thế ngang ngược.
Trên vai bọn họ còn đeo huy hiệu Liệp Báo, ai cũng cường tráng, không hề thua kém người của đội biệt kích Giao Long.
Không hổ danh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647991/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.