“Giết ông thì tôi được gì?”
Tần Lâm thoáng cười, sau đó thu kiếm lại.
“Nhưng tôi đến để giết cậu mà”.
Tiêu Tác trầm giọng nói.
"Ông có nguyên tắc của ông, còn tôi có đạo đức của tôi”.
Tần Lâm lãnh đạm nói.
“Hạng tám bảng Hổ, xem ra tôi không xứng rồi”.
Tiêu Tác tự giễu cợt, trong lòng cảm thấy đầy đau khổ, không ngờ bản thân lại thất bại, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.
"Tôi nợ cậu một mạng”.
Tiêu Tác nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng vạm vỡ vẫn không thể che giấu được vẻ cô đơn kia, cuối cùng ông ta biến mất vào màn đêm.
"Nhà họ Vu ở thủ đô, nếu các người đã muốn giết tôi thì đừng trách, sẽ có ngày tôi khiến cho các người phải trả giá”.
Ánh mắt Tần Lâm vừa sắc như dao vừa lạnh như băng.
........
Nhà họ Chu.
Một chiếc Rolls Royce dừng trước cổng nhà họ Chu, bỗng một thanh niên dáng người cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng bước xuống xe.
Anh ta mặc một bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính râm, dáng người vạm vỡ, trông vô cùng lạnh lùng, sắc mặt hết sức u ám.
Nhìn thấy đám bảo vệ đều quấn đầy băng, ánh mắt của người đàn ông ngay lập tức đanh lại, tức đến mức không thở được.
“Thứ khốn kiếp! Dám động vào người nhà họ Chu tao, chán sống rồi hả”.
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi hét lên.
“Đại thiếu gia về rồi!”
“Đại thiếu gia về rồi!”
Người nhà họ Chu vô cùng kích động, cứ kêu lên trước đã.
Trong toàn bộ đại sảnh nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647980/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.