🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Còn chưa đợi các sếp lớn kia hô xong việc, Tần Lâm đã bắt đầu điên cuồng phản công như vũ bão.
Tần Lâm cũng không hề khách sáo, sau khi xem lại đòn chân của Diệp Thiên Long thêm một lần nữa, anh cũng bắt đầu điên cuồng bắt chước lại, mặc dù thực lực của anh ta mạnh hơn Chu Vô Cực một chút, nhưng trong mắt Tần Lâm, vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi.
“Rắc rắc rắc...”
Tần Lâm dùng sức đá mạnh, mỗi cú đá đều mang sức mạnh vô cùng lớn, đủ để đá gãy một chiếc xương của Diệp Thiên Long.
Cứ như thế, Tần Lâm đá tổng cộng hai mươi cú, còn Diệp Thiên Long cũng bị gãy hai mươi chiếc xương.
Cả đám sếp lớn sững sờ, Diệp Thiên Long là người thế nào? Đó là đại thiếu gia nhà họ Diệp, một trong ba võ đạo thế gia lớn nhất thành phố Đông Hải, thực lực không phải tầm thường, quan trọng hơn là, một cao thủ như vậy mà khi đứng trước Tần Lâm lại không hề có sức đánh trả, bị đá gãy xương, máu me đầm đìa.
“Cái cái cái... cái người này đáng sợ quá đi?”
Sao xương của Diệp thiếu lại bị đá gãy nhiều như thế?”
“Tôi nghĩ lần này Diệp thiếu xong đời rồi”.
“Diệp thiếu thực sự phế rồi, vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Hai chân của tất cả mọi người đều trở nên mềm nhũn, Diệp thiếu là trụ cột của bọn họ, một khi Diệp thiếu ngã xuống, thì bọn họ sẽ bị người ta tùy ý tàn sát”.
“Tần Lâm, đừng đánh nữa, nếu đánh tiếp thì anh ta sẽ chết đó”.
Tô Văn Kỳ nói với vẻ mặt lo lắng.
“Mục đích của tôi chính là đánh chết anh ta”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói, cho dù Tô Văn Kỳ khuyên ngăn thế nào cũng vô dụng.
Lòng Tô Vỹ Kỳ nóng như lửa đốt, cô không lo sự sống chết của Diệp Thiên Long, nhưng một khi Diệp Thiên Long chết, thì nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó Tần Lâm có thể sẽ gặp nguy hiểm thực sự.
“Đừng đánh nữa, xin lỗi, tôi biết sai rồi, Tần Lâm, cầu xin anh đừng đánh nữa”.
Diệp Thiên Long nhỏ giọng, run rẩy nói, trên người anh ta hiện giờ không có chỗ nào lành lặn, toàn thân từ trên xuống dưới bị Tần Lâm đá hết một lượt rồi, bầm dập gãy mấy chiếc xương là chuyện bình thường, nếu đá tiếp thì có lẽ anh ta sẽ chết mất.
“Ồ? Giờ đã biết cầu xin tha mạng rồi à? Mày vừa rồi làm gì? Mày nghĩ tao là bố mày à mà chiều theo mày, dám động đến người phụ nữ của tao mà còn muốn tao tha cho, mơ tưởng”.
Tần Lâm không hề nương tay, lại đạp thêm mấy phát nữa. Diệp Thiên Long đau đến nghiến răng nghiến lợi. Anh có thể đá chết Diệp Thiên Long chỉ với một cú, nhưng nếu như thế thì dễ dàng cho anh ta quá, vì vậy Tần Lâm muốn anh ta phải chết một cách từ từ cảm nhận nỗi đau khổ tận cùng, vậy mới là trừng phạt lớn nhất dành cho anh ta.
Tần Lâm chưa bao giờ mềm lòng với kẻ địch, huống hồ tên này còn ra tay với Tô Văn Kỳ, thậm chí còn ép buộc cô, nếu hôm nay anh không đến, thì chắc chắn Tô Văn Kỳ đã gặp nguy hiểm rồi.
Tần Lâm muốn đánh chết anh ta, cho đám người ở đây xem, để bọn chúng biết anh có đang đùa hay không, đến lúc đó nếu bọn chúng dám có ý định động đến Tô Văn Kỳ thì sẽ nghĩ ngay đến kết cục của Diệp Thiên Long, và bọn chúng chắc chắn sẽ không dám có ý nghĩ đó nữa. Ai ai cũng sợ chết, kể cả những người có quyền lực và giàu có cũng không ngoại lệ, thậm chí so với người bình thường, bọn họ còn sợ chết hơn.
Tần Lâm không ra tay tiếp, vì lúc này Diệp Thiên Long đã lên cơn co giật, cận kề cái chết, nội tạng của anh ta đã chảy máu trong, nội thương luôn luôn đáng sợ hơn ngoại thương rất nhiều.
“Hiện giờ mày đã tin chưa? Chu Vô Cực đang đợi mày ở dưới kia đó, chắc mày có thể yên tâm ôn chuyện với anh ta rồi. Nhớ kỹ, nếu có kiếp sau thì tốt nhất đừng nên chọc vào người không nên chọc, nếu không, mày sẽ chết rất thảm đó”.
Tần Lâm mỉm cười, nhưng trong mắt Diệp Thiên Long lại đáng sợ hơn cả thần chết, anh ta đã nói không ra hơi nữa, ngay cả lời cầu xin tha mạng cũng không thể nói ra, nội tạng chảy máu, đau cắt da cắt thịt.
Không đến một phút, Diệp Thiên Long đã hoàn toàn mất đi sự sống, khi cánh tay anh ta rơi xuống đất, trái tim của tất cả mọi người cũng như bị cái gì đó đập mạnh một phát.
Tất cả mọi người bị dọa cho tái mét mặt mũi, liếm đôi môi khô khốc, lúc này nhìn Tần Lâm tựa như thần vậy, căn bản không dám đấu cùng.
Ngay cả Tô Văn Kỳ cũng sững sờ, không ngờ Tần Lâm lại ra tay giết chết Diệp Thiên Long thật? Chuyện... chuyện này tàn nhẫn quá đi?”
Nhưng trong lòng cô cũng vô cùng sảng khoái, không còn say rượu nữa, không ngờ Tần Lâm lại thật sự ra tay giết người vì cô.
Hơi sợ, cũng rất ấm áp.
“Hiện giờ còn ai có ý kiến gì không? Diệp Thiên Long đã chết rồi, có ai muốn trở thành người tiếp theo không?”
Tần Lâm lạnh nhạt nói, đám sếp lớn kia đều cúi đầu không dám nói gì.
“Quỳ xuống xin lỗi Tô tiểu thư đi”.
Tần Lâm nói xong, không một ai dám phản đối, hơn hai mươi ông sếp lớn đều quỳ xuống, cảnh tượng khá hoành tráng, đối mặt với cái chết, không ai có thể tránh khỏi run sợ.
“Tô tiểu thư, chúng tôi sai rồi, mong cô hãy tha thứ cho chúng tôi”.
Những người này đều là lãnh đạo doanh nghiệp cấp cao và nhà đầu tư ưu tú của thành phố Đông Hải, hiện giờ trước mặt Tần Lâm, không ai dám ho he gì. Những ông lớn cao cao tại thượng đều phải quỳ xuống trước mặt Tô Văn Kỳ, khiến cô cũng bị dọa không nhẹ, nhưng cô biết đây là do quyền uy của Tần Lâm.
“Chúng ta đi thôi, Tần Lâm”.
Tô Văn Kỳ cảm thấy cực kỳ không thoải mái, hơn nữa hiện giờ cô cũng lo nhà họ Diệp sẽ đến gây sự với Tần Lâm.
Nhưng, kiểu quần áo này không hề phù hợp với xã hội hiện đại, một thanh đao lớn như thế, dù đi vào chuyến tàu điện ngầm nào, chắc chắn cũng sẽ bị chặn lại.
“Ông cũng có chút lương tâm, để tôi đưa người về mới tìm đến”.
Tần Lâm mỉm cười, người này luôn đi theo anh, nhưng vì có Tô Văn Kỳ nên mới không ra tay, đợi đến khi anh đưa Tô Văn Kỳ về, mới xuất hiện sau lưng Tần Lâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.