"Tần Lâm!"
Tô Văn Kỳ vui mừng, cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, Tần Lâm là niềm hy vọng duy nhất của cô.
Nhân lúc Diệp Thiên Long chưa hoàn hồn, Tô Văn Kỳ cố gắng giãy khỏi người anh ta, chạy về phía Tần Lâm.
Tần Lâm nhìn Tô Văn Kỳ, trong mắt đầy sự lo lắng và đau lòng.
"Cô không sao chứ?"
"Không sao".
Tô Văn Kỳ lắc đầu, nhưng trong lòng đầy tủi hờn, cô ấy theo ngành này lâu lắm rồi, ngôi sao lớn trông thì bóng bẩy đấy, nhưng trong mắt người có quyền, bọn họ chỉ là một con hát không đáng tiền thôi, chẳng khác gì mấy công nhân quét rác lề đường.
Tô Văn Kỳ không phục, nhưng cô hiểu rõ, để dành được vai diễn mình muốn thì phải hy sinh, nhưng cô không phải loại người sẽ bán nhan sắc của mình, giới giải trí hỗn tạp, Tô Văn Kỳ hiểu rõ đống quy tắc ngầm này, cô vốn cho rằng mình đã đi đến đỉnh cao rồi, có thể tránh khỏi mấy thứ ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi mấy tên đại gia háo sắc.
"Tô Văn Kỳ, cô muốn chết à? Cô có biết, tôi tốn bao nhiêu công mới mời được Diệp thiếu gia đến đây không? Cô đúng là đồ tiện nhân".
Nghiêm Lê Lê cắn răng mà nói, mình tính trăm phương ngàn kế để sắp xếp buổi tiệc này, mục đích là để Tô Văn Kỳ hầu hạ Diệp thiếu gia rồi lấy được vai diễn, như thế thì bọn họ có thể một bước lên trời rồi.
Nhưng không ngờ Tô Văn Kỳ lại không biết điều như thế, thậm chí không chỉ khiến mình và những ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647975/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.