"Mẹ kiếp, là tên khốn nào dám động vào anh em của tao?"
Một tiếng gầm thét đầy tức giận vang lên, khiến Tiêu Thần giật mình, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi, Lưu Sẹo đến nhanh thật.
Doãn Chấn Tử và cháu gái nhìn nhau, sợ hãi, nhìn thấy cả trăm người trước mắt, đứng chật kín cả sân nhà họ Doãn, thế này thì ai dây nổi chứ?
Lưu Sẹo quả nhiên danh bất hư truyền, ngang ngược kinh người, không thèm nói lý!
Hơn một trăm người vây trước đại sảnh, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ, nhà họ Doãn run rẩy, bọn họ chưa bao giờ gặp qua tình huống này.
Chân Lưu Sẹo khập khiễng, khuôn mặt to tròn, bụng phệ, trên mặt còn có một vết sẹo, kéo dài từ khóe mắt xuống cằm, đây là lý do người ta gọi hắn là Lưu Sẹo, nhưng không có dám gọi thế trước mặt hắn.
Tiêu Thần ôm mặt, vô cùng xấu hổ, mất mặt quá.
"Anh Sẹo, cuối cùng anh cũng đến rồi, em ở đây ạ!"
Lưu Sẹo mặt đầy vẻ hung dữ, lạnh lùng nói.
"Ha ha ha, cậu bị đánh thành ra thế này à? Chuyện gì đã xảy ra, nói đi, tôi ở đây, ai dám động vào một cọng lông của cậu, tôi đánh nó tàn phế".
Tiêu Thần nghiến răng nói.
"Là cậu ta, người của em đều bị cậu ta đánh. Anh Sẹo, hôm nay anh nhất định phải giết cậu ta cho em!"
"Giết người à? Thế thì phải thêm tiền đó, ha ha ha!"
Lưu Sẹo nhìn Tần Lâm, cười ha ha mà nói.
"Nghe nói mày đánh mấy chục người của em tao? Cũng có chút thực lực ấy nhỉ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647955/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.