Tần Lâm cười nói.
"Ỷ thế hiếp người, đáng đánh, ông cũng muốn bị đánh hả?"
"Tao thấy mày không biết điều thật, mày nghĩ hôm nay mày có thể lành lặn đi ra khỏi chỗ này hả?"
Tiêu Thần cười, thằng nhãi này ngông cuồng ghê, ngông cuồng đến mức không có giới hạn luôn, dám không coi mình ra gì, mà đã không coi mình ra gì thì thôi, nhưng mà đằng sau mình còn có đến mấy chục tên côn đồ tay cầm sẵn vũ khí, vậy mà vẫn nhắm mắt làm ngơ, đây chắc không phải giả bộ đâu nhỉ?
Doãn Thu Ca chắn trước mặt Tần Lâm, bảo vệ anh ở phía sau.
"Một người làm một người chịu, chủ tịch Tiêu, chuyện này là do tôi gây ra, mấy người thả sư phụ tôi đi, tôi tùy mấy người xử lý!"
"Mày? Mày có đủ tư cách chắc, cho dù là chủ nhà họ Doãn thì cũng không đủ tư cách. Hắn đánh con trai tao, thì phải trả giá, còn con tiện nhân như mày còn biết chuyện này do mày à? Ha ha, cút cho tao! Nhà họ Doãn mấy người không xong đâu".
Lời chủ tịch Tiêu khiến nhà họ Doãn trợn tròn mắt, đây chẳng phải muốn dạy cho nhà họ Doãn một bài học sao?
Đều tại con tiện nhân này và cả Tần Lâm, nếu không vì hai người thì nhà họ Doãn sao có thể ra nông nỗi được.
"Đều tại hai người, đúng là đồ xui xẻo, Tiêu thiếu gia là người tốt, cô ta đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ, có chồng rồi mà vẫn đi mê hoặc người khác".
"Đúng vậy, may mắn của nhà họ Doãn chúng ta giờ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647953/chuong-1211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.