"Sao hôm nay xuống sắc thế, đêm qua không ngủ được à?"
Tần Lâm thấy sắc mặt Hồ Gia Hân không tốt nên hỏi thăm.
"Ngủ ngon mà? Tần đại sư, anh đừng nói là ấn đường của tôi đen, e là sẽ xảy ra họa đổ máu đấy? Ha ha".
Hồ Gia Hân cười ngượng.
"Đấy cô xem, tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cô mà, cô cười cái gì?"
Tần Lâm chau mày.
"Có Tần đại sư ở đây thì làm sao xảy ra chuyện được chứ, trời có sập xuống, anh cũng sẽ đỡ cho tôi mà, tôi cần gì phải lo lắng chứ".
"Vậy cô phải trả tôi bao nhiêu tiền đây".
Tần Lâm liếc mắt.
Cuối cùng xe cũng đến mỏ khai thác, hai người đội mũ bảo hiểm rồi đi thẳng vào hầm.
Lúc này Ngô Hoài Nhân đang chỉ huy thợ mỏ, bắt đầu vận chuyển khoáng thạch, đây là khu vực khai thái mỏ đá quý của tập đoàn Hồ Thị, tự sản xuất tự tiêu thụ là cách tạo lợi nhuận quan trọng của bọn họ.
"Dì đến rồi".
Ngô Hoài Nhân kích động nói.
"Tần… Tần đại sư…"
Ngô Hoài Nhân cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tần Lâm, sao tên này cũng đến đây vậy? Đừng có làm hỏng chuyện tốt của tôi đấy, nếu anh muốn cản trở tôi thì tôi sẽ cho hai người cùng chết luôn.
"Biết sai để sửa là rất đáng khen, xem ra anh cũng là người hiểu chuyện". Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Tần Lâm lạnh lùng nói, tên này sao lại siêng năng bất thường như thế này? Hôm qua còn là công tử ăn chơi trác táng, hôm nay lại chăm chỉ đi làm? Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647916/chuong-1174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.