Ngô Hoài Nhân ôm đầu, nửa bên mặt bị Tần Lâm đánh sưng lên, vừa hay đối xứng với Mộc Đình Đình, bổ sung cho nhau.
"Đừng đánh tôi, anh còn đánh tôi nữa là tí sẽ hối hận đấy, dì tôi sắp đến rồi. Hu hu, cầu xin anh đấy đại ca, đừng đánh tôi nữa, ái ôi... tôi sai rồi".
Lôi Hồng đang ở văn phòng làm bản kế hoạch tổng kết giữa năm, đột nhiên có người gọi đến.
"Alo, chị Hồng, cháu ngoại tôi bị đánh ở chỗ chị, ở Hồng Ảnh Tinh Ngu ấy, chị đi xem giúp tôi với".
Lôi Hồng cười khẩy nói.
"Cháu ngoại cô? Là Ngô Hoài Nhân sao? Xin phép tôi nói thẳng, dạo gần đây, cậu ta quá kiêu căng, cả tỉnh lỵ này sắp không chứa nổi cậu ta rồi, may mà có nhiều người biết nó là cháu của cô nên ít ai dám chọc vào nó, lần này chắc nó dính vào loại khó dây rồi!"
"Chị Hồng, chị đừng chọc vào nỗi đau của tôi nữa, ha ha ha".
"Được rồi, dù sao quan hệ của chúng ta cũng tốt, cũng dễ nói".
Lôi Hồng cúp máy, ánh mắt trầm xuống, Ngô Hoài Nhân này không phải loại dễ xử, bất cần đời, ngông cuồng, còn dám gây náo loạn ở địa bàn của mình, còn bắt mình phải thu dọn bãi chiến trường của anh ta, tên khốn này.
Thu dọn một lúc, Lôi Hồng liền xuống nhà, tìm đến phòng riêng nơi Ngô thiếu gia đang ở, đem theo mười mấy người, xông vào trong.
Lôi Hồng nhìn thấy Ngô Hoài Nhân quỳ dưới đất, mà người ngồi chính giữa trên ghế sofa lại khiến cô tái mét mặt.
Mẹ kiếp!
Tên ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647913/chuong-1171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.