“Ăn quỵt à?”
Tần Lâm cười nói, để xem anh ăn quỵt được bao lâu? Đợi chút nữa xem anh có quỳ hay không.
“Tôi ăn quỵt? Buồn cười, Mộc Đồng tôi mà là người nuốt lời, ăn quỵt à? Không tin anh hỏi bố mẹ tôi với cả Thăng Nam xem”.
Mộc Đồng cười chế giễu.
“Vậy tôi thà hỏi đầu gối tôi còn hơn”.
Tần Lâm giễu cợt nói, không thèm so đo với Mộc Đồng, mà quay sang nhìn Thăng Nam.
“Đến lượt anh rồi. Anh mua mấy căn?”
Tôn Thăng Nam nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ, mua hai căn thì ghê gớm lắm à?
“Tôi chắc chắn mua được nhiều hơn anh rồi, nếu không sao có thể chứng minh tôi giàu có hơn anh chứ, cảm ơn anh bạn đã ủng hộ tôi thêm hai căn nhà”.
Tôn Thăng Nam mặt mày hớn hở, kiêu căng rút tấm thẻ đen ra nói với Lưu Oánh đang đứng bên cạnh.
“Lấy cho tôi bốn căn hộ vừa nãy. Quẹt thẻ! Tôi cũng trả toàn bộ!”
Lưu Oánh kích động cười toe toét, vội vàng lấy hợp đồng bốn căn hộ và cầm thẻ đi quẹt.
“Tôi biết tấm thẻ đen này, đây là thẻ đen siêu cấp của ngân hàng Hoa Hạ. Nghe nói có thể quẹt ít nhất 100 triệu và nhiều nhất là 10 tỷ, cậu chủ Tôn cũng giàu có quá đi?”
Người ở phòng giao dịch bất động sản thốt lên, trước đây cô ta từng thấy một vị khách đại gia cầm thẻ đen siêu cấp này đi mua biệt thư, quẹt một phát 68 triệu, ngầu đét.
Tôn Thăng Nam càng kiêu ngạo hơn, có người nhận ra thẻ đen, vậy anh ta không cần tự nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647906/chuong-1164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.