“Ơ...”
Sắc mặt Dương Quế Hoa tái nhợt, nhất thời ngẩn ra,
“Lúc nãy tôi chỉ khẩu xà tâm Phật thôi, cũng vì muốn tốt cho mọi người mà thôi, không phải sao? Cậu không thể chỉ nhìn vào mỗi điểm xấu của tôi thôi được, hơn nữa tôi còn là mẹ vợ của cậu kia mà, cậu không lo lắng cho tôi sao”.
Dương Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo tay Mộc Tâm Lan, bắt đầu giở trò.
“Đúng vậy anh rể, anh không thể như vậy được, chị em đã quen anh thì anh không thể để chị ấy chịu thiệt được”.
Mộc Tiểu Lộ cười nói, một tiếng anh rể hai tiếng anh rể, cũng không còn kêu Tần Lâm nữa.
Mộc Tâm Lan dở khóc dở cười, cô bị kẹt ở giữa nên cũng đành bất lực, không thể làm gì được cả.
“Được rồi, đi thôi”.
Tần Lâm cũng không thèm tính toán với bọn họ, dù gì anh cũng nể mặt Mộc Tâm Lan, nhưng Dương Quế Hoa và Mộc Tâm Lan lại một lần nữa trở mặt, hai mẹ con nhà này đúng là hãm có một không hai.
Tần Lâm lấy chìa khóa xe rồi lái chiếc Mercedes Benz G đi, còn Ngụy Cương và Vương Lập Bắc coi như xui tận mạng rồi.
“Lần này may mà có anh rể của con đấy, Tiểu Lộ, mau cảm ơn anh rể đi”.
Dương Quế Hoa giục con trai nói.
“Đúng vậy anh rể, may là nhờ có anh, sau này anh cứ dắt em theo nhé, chị hạnh phúc ghê đấy, tìm được người yêu mình như vậy”.
Mộc Tiểu Lộ ngồi ở ghế lái phụ rồi nói với vẻ hài lòng, có anh rể ngầu như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647899/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.