Lôi Hồng không nhấc máy, có lẽ là đang bận chuyện gì đó, nhưng đối với Ngụy Cương và Vương Lập Bắc mà nói thì Tần Lâm rõ ràng đang nói dối, sao anh lại có thể quen biết chị Hồng được?
Chị Hồng là ai chứ, anh xứng sao?
“Tần Lâm, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn giả vờ, tôi xem thử anh giả vờ được bao lâu nữa đây, anh thì biết ai chứ? Lập Bắc, chuyện này chắc không liên quan đến quan hệ của tụi mình đâu nhỉ? Xe là của anh ta, nếu như không phải anh ta muốn đòi lại xe thì tôi cũng sẽ không tìm đến đây đâum đều tại anh ta cả!”
Mộc Tiểu Lộ trầm giọng, nghiến răng nói.
“Mộc Tiểu Lộ, em có biết xấu hổ không hả, đúng là đồ cặn bã”.
Mộc Tâm Lan tức giận trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Lộ, khuôn mặt xinh đẹp của cô đanh lại, có ơn sẽ trả có oán sẽ báo, tại sao cô lại có đứa em như thế này chứ.
Vì để bảo vệ bản thân mà hạ giọng quỳ lạy người ta, còn bán đứng cả Tần Lâm, sao nó lại làm như vậy được chứ? Làm việc vô liêm sỉ mà vẫn tỏ ra đường đường chính chính như vậy à.
“Yên tâm đi, không ai trong số các người thoát được đâu”.
Vương Lập Bắc trầm giọng nói.
Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa như sụp đổ, cả người trở nên tuyệt vọng, sao lại như thế được, chẳng phải chúng tôi đã quỳ lạy rồi sao? Tại sao lại không tha cho chúng tôi?
“Lúc nãy đá tao vui lắm mà, làm sao tao có thể bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647897/chuong-1155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.