🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mộc Tiểu Lộ cầm lấy tấm thẻ hùng hổ rời đi, trong lòng vô cùng tức giận, lần này phải cho Tần Lâm thấy năng lực của bản thân mới được, có mỗi chiếc xe rách thôi mà, chuộc về là xong ngay.
"Anh Tần, bây giờ phải làm sao…"
Mộc Tâm Lan vô cùng lo lắng, sợ Mộc Tiểu Lộ sẽ gặp nguy hiểm.
"Vậy chúng ta đi cùng cậu ấy xem, chuộc được xe về là tốt rồi, coi như đây là một bài học nhớ đời".
Tần Lâm nhún vai nói.
"Bài học nhớ đời, con trai tôi hành hiệp trượng nghĩa, anh em tình thâm, người thực dụng như cậu sao mà hiểu được?"
Dương Quế Hoa chế giễu.
"Vậy sao? Cầm tiền của cháu, cầm xe của cháu đi hành hiệp trượng nghĩa, con trai cô có tiền đồ quá, vậy sao phải vay tiền của cháu vậy?"
Tần Lâm nhìn Dương Quế Hoa bình tĩnh nói.
"Cậu… vay cậu có chút tiền thôi mà, đại trượng phu biết thích ứng với hoàn cảnh, thầy bói nói rồi, con trai tôi là mệnh phú quý, sau này chắc chắn sẽ kiếm nhiều tiền, chút tiền cỏn con này là cái gì".
Dương Quế Hoa cắn răng, tức giận chống đối lại.
"Mẹ, mẹ không thể bớt tranh cãi được sao? Bây giờ anh Tần Lâm cũng không tính toán với em rồi, chỉ cần lấy xe về là được".
Mộc Tâm Lan lo lắng đỏ cả mặt, lúc nào rồi mà mẹ cô vẫn còn thêm mắm thêm muối.
Trong lòng Mộc Tâm Lan thầm quyết tâm, nhất định cô sẽ trả Tần Lâm số tiền này, cho dù anh Tần không nhận cô cũng sẽ đưa, mặc dù bây giờ thu nhập của cô cũng ổn nhưng số tiền mấy trăm nghìn như vậy đối với cô cũng rất lớn.
Nhưng Mộc Tâm Lan không thể nợ bất cứ ai, em trai cô gây ra chuyện, cô ấy không thể để anh Tần gánh vác thay được.
Ba người đi theo Mộc Tiểu Lộ đến trung tâm tắm hơi, nhìn thấy Vương Lập Bắc đang nói chuyện với vài người bạn.
"Lập Bắc! Mình tới trả tiền cậu này".
Mộc Tiểu Lộ cười nói.
"Làm gì thế Tiểu Lộ, mình nói rồi, không cần phải vội vàng như vậy, nhìn thấy chưa mấy người anh em, người bạn này của tôi, rất nghĩa khí!"
Vương Lập Bắc vỗ vai Mộc Tiểu Lộ nói, khuôn mặt tươi cười.
"Cậu mới là người nghĩa khí, Lập Bắc, nếu không mình đã không đi được rồi, xe của mình đâu, tổng cộng tám trăm nghìn, mình mang tới cho cậu này, chuộc xe luôn".
Mộc Tiểu Lộ cười nói.
"Xe? Xe gì?"
Vương Lập Bắc ngây người.
"Chiếc xe mình thế chấp đó".
Mộc Tiểu Lộ nói.
"À, chiếc xe đó à, bạn mình đến xem rồi, chiếc xe đó không rẻ đâu, hình như mấy triệu lận".
Vương Lập Bắc nghiêm mặt nói.
"Đúng đó, nên mình mới vội vàng đến chuộc lại đây".
Mộc Tiểu Lộ vội vàng nói.
"Được rồi, không thành vấn đề, anh em chúng ta một câu là xong việc ngay mà".
Vương Lập Bắc cười nói.
"Đúng là anh em tốt, Lập Bắc".
Mộc Tiểu Lộ kích động nói.
"Chiếc xe này trên thị trường là tầm năm triệu, nể mặt cậu nên mình để lại cho cậu bốn triệu rưỡi nhé, nếu là người khác không có năm triệu đừng hòng lấy được".
Vương Lập Bắc nghiêm mặt nói.
"Cái gì?"
Mộc Tiểu Lộ hoang mang, khuôn mặt đờ đẫn, vô cùng khốn đốn.
"Lập Bắc, không phải năm trăm nghìn sao? Sao lại thành năm triệu rồi? Cậu đừng đùa mình, nói lời phải giữ lời chứ, mình thế chấp năm trăm nghìn mà".
"Người anh em à, cậu nghĩ năm trăm nghìn mà chuộc được chiếc xe như thế này sao? Xe này trên thị trường ít nhất cũng phải năm triệu, mình coi trọng quan hệ của chúng ta nên mới để cho cậu bốn triệu rưỡi đấy, chứ là người khác mình đá ra ngoài lâu rồi".
Vương Lập Bắc nhấn mạnh.
"Chúng ta theo giá cũ đi Lập Bắc, mình thế chấp năm trăm nghìn mà, bây giờ trả lại cậu năm trăm nghìn là được nhé? Sau này mình sẽ mời cậu bữa cơm, cậu châm chước cho mình đi, anh em tốt với nhau cậu đừng làm khó mình như vậy".
Mộc Tiểu Lộ khẩn thiết cầu xin.
"Tục ngữ có câu rất hay, anh em cũng phải sòng phẳng, Mộc Tiểu Lộ, cậu đừng giả vờ ngây thơ với mình được không? Bốn triệu rưỡi, thiếu một đồng cũng không được".
Vương Lập Bắc cười khẩy nhìn Mộc Tiểu Lộ, tên nhóc này ngu ngốc thật, cậu ngu chứ ông đây không có ngu, muốn chuộc về là chuộc được sao, mặt mũi ông đây phải để đi đâu?
Đây là tiền, mấy triệu đấy, có là bố tôi cũng không được.
"Thế chấp năm trăm nghìn là có thể chuộc năm trăm nghìn sao? Mộc Tiểu Lộ, cậu đừng ngu ngốc nữa, chiếc xe này giá mấy triệu, cậu mang năm trăm nghìn ra đây đùa mình à? Ngủ rồi mơ đi".
Vương Lập Bắc chế giễu, khuôn mặt khinh thường nói.
"Đúng đó người anh em, cậu có thành ý một chút đi, đồ mấy triệu mà cầm năm trăm nghìn đi chuộc, đùa nhau sao?"
"Năm trăm nghìn mua được cái gì? Đến Mercedes-Benz S-Class còn chẳng mua được nữa là Mercedes-Benz G phiên bản Brabus, không biết trong đầu nghĩ gì nữa?"
"Không có tiền thì cút xéo, đồ tốt như thế này còn đầy người mua kìa".
"Đúng đó, đòi cầm năm trăm nghìn đi mua Mercedes-Benz G phiên bản Brabus, chơi đồ nhiều quá à? Ha ha ha".
Đám bạn của Vương Lập Bắc cũng cười nhạo Mộc Tiểu Lộ.
"Lập Bắc, cậu giúp mình đi, chiếc xe này thế chấp năm trăm nghìn mà, bây giờ người ta đến đòi xe mình thì phải làm sao".
Mộc Tiểu Lộ hoảng loạn.
"Mình cũng bó tay, xã hội này có tiền mới làm phiền được thiên hạ".
Vương Lập Bắc lạnh lùng nói.
"Vương Lập Bắc! Con mẹ nó cậu hãm hại tôi, cậu nói với tôi chiếc xe này thế chấp được năm trăm nghìn, bây giờ cậu lại còn chối, trả xe cho tôi!"
Mộc Tiểu Lộ bắt lấy cánh tay của Vương Lập Bắc, tức giận chửi bới.
"Khốn kiếp, cút đi!"
Vương Lập Bắc đạp mạnh vào bụng Mộc Tiểu Lộ một cái, Mộc Tiểu Lộ vô cùng đau đớn.
"Nhìn cho kỹ đây, giấy trắng mực đen, cái này là chữ ký của cậu, dấu vân tay của cậu, ai mới là người nuốt lời ở đây? Cậu nghĩ cậu là ai? Cả thế giới này xoay quanh cậu à? Cậu là mặt trời à! Con mẹ nó, không có tiền còn đòi lấy xe, về mà mơ đi".
Vương Lập Bắc cười khẩy rồi nói.
"Lại còn anh em xương máu? Anh em thân ai người nấy lo, không hiểu à? Không có người anh em như cậu, sao tôi kiếm được nhiều tiền như vậy? Ha ha ha ha!"
Đôi mắt Mộc Tiểu Lộ đục ngầu, nghiến răng nghiến lợi, ôm chân Vương Lập Bắc, cắn mạnh.
"Vương Lập Bắc tên khốn nạn!"
"Con mẹ nó! Buông ra!"
Vương Lập Bắc cũng bị Mộc Tiểu Lộ cắn tái mặt, vã mồ hôi lạnh.
Chó cùng dứt dậu, lần này Mộc Tiểu Lộ thực sự nổi cơn thịnh nộ rồi.
Nhưng một mình cậu ta sao đấu lại nhiều người như vậy, năm sáu người đàn ông xông vào đánh, đá Mộc Tiểu Lộ đến nỗi mặt toàn là máu, sưng phù lên, co quắp trên mặt đất, run rẩy như con chó chết, trên mặt đất cũng toàn là máu.
"Tôi sai rồi, đại ca, đừng đánh nữa, hu hu hu".
"Đừng đánh nữa, tôi không cần xe nữa, đừng đánh nữa".
Mộc Tiểu Lộ khàn khàn nói, miệng sưng vù lên, răng cũng rụng mất, trong ánh mắt toàn là sự sợ hãi, không ngừng run rẩy, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
"Con mẹ nó mày còn dám cắn tao? Ông đạp chết cha mày giờ".
Vương Lập Bắc đạp một cái khiến trên đầu Mộc Tiểu Lộ đầy sao, phun một ngụm máu, mấy người xung quanh cũng hô hào huýt sáo.
"Mau đi tiêm liều chó dại đi, ha ha ha, chó quê có khác, lợi hại phết".
"Đúng đấy, đừng có cắn linh tinh, ha ha ha".
"Tên này đúng là vô liêm sỉ, con mẹ nó, vứt nó ra ngoài đi, đúng là xui xẻo!"
Vương Lập Bắc chau mày, Mộc Tiểu Lộ lập tức bị người ta vứt ra ngoài.
Lúc này, Tần Lâm và hai người kia mới tới nơi, Mộc Tâm Lan và Dương Quế Hoa nhìn thấy Mộc Tiểu Lộ liền hoảng hồn, đặc biệt là Dương Quế Hoa, khuôn mặt giận dữ, khóc rống lên.
"Tiểu Lộ, ai đánh con ra nông nỗi này, hu hu hu, con trai tôi!"
Dương Quế Hoa sụt sùi, vội đỡ Mộc Tiểu Lộ dậy.
"Bọn họ không trả xe cho con, lũ khốn, hu hu hu!"
Mộc Tiểu Lộ khóc rống lên.
"Anh em xương máu của cậu đấy à".
Tần Lâm điềm nhiên nói, Mộc Tiểu Lộ im lặng không nói gì, càng khóc to hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.