“Em ba về rồi!”
Sau khi Trần Linh nhìn thấy Trần Khả Nhi quay về, cô ta lập tức chào hỏi vọng ra từ trong sân.
“Khả Nhi, em về đúng lúc quá, đúng là nói Tào Tháo là Tào Tháo đến mà”.
Vương Đại Đông vẫy tay chào Trần Khả Nhi, cô em vợ xinh thế này ai mà chẳng thích, cho dù không ăn được nhưng ngắm thôi cũng đủ rồi.
“Con rể cũng đến rồi à, mau mau lại đây ngồi đi, chúng ta cũng vừa mới ăn thôi”.
Trần Nham Thạch nhìn thấy Tần Lâm liền đứng dậy chào hỏi.
Trần Nham Thạch biết rất rõ thực lực của Tần Lâm, nếu không thì ông ta cũng sẽ không cung kính với anh như vậy làm gì.
Vương Đại Đông và Trần Linh tỏ ra khá khó chịu, Trần Linh luôn nhớ lúc đầu chỉ vì một câu nói của Tần Lâm mà cô ta đã bị bố mình tát, cô ta vẫn luôn ghim chuyện này trong lòng.
“Mọi người cứ ăn đi, con cảm thấy không có khẩu vị, không muốn ăn”.
Trần Khả Nhi lắc đầu.
“Sao em lại về cùng anh ta thế? Em bao nhiêu tuổi rồi, con gái con lứa không biết tránh hiềm nghi à? Anh ta là anh rể của em đấy, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì người ta còn tưởng em và anh rể tương lai có gì mờ ám đó”.
Trần Linh nói với vẻ mập mờ, khóe miệng cong lên, tỏ ra khinh thường.
“Chị hai, chị nói kiểu gì thế, Tần Lâm là anh rể của em, bộ không phải cũng là anh rể của chị à? Không biết lớn nhỏ gì cả, chị lại còn muốn dạy dỗ em, đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647882/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.