Một tiếng ông chủ này khiến Chúc Nhị Bạch mở cờ trong bụng, lúc này ông ta đã coi mình là chủ nhân của ngôi biệt thự rồi.
Chúc Nhị Bạch tin rằng, ngôi biệt thự này là Lão Tam mua cho ông ta dùng để dưỡng già, bây giờ ông ta ốm rồi, bản thân cũng danh chính ngôn thuận được ở nơi này.
Người ta có câu nuôi con để phòng lúc về già, có vẻ như con mình đông là đúng, nhà họ Chúc đang lúc nguy nan, mà Lão Tam tài giỏi lại trở về, Chúc Nhị Bạch vô cùng hài lòng.
Bây giờ có thể sống trong biệt thự lớn thế này, không biết sẽ khiến bao người ngưỡng mộ, đặc biệt là Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, hai người bọn họ vốn vô cùng thất vọng với Chúc Linh Linh, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân, hơn nữa Lão Tam lâu ngày không về nhà, vừa về liền cho mình biệt thự, thế mới khí phái.
Ai thấy mà chẳng không thèm, ai lại không ghen tị chứ?
Chúc Nhị Bạch vui đến không khép được miệng.
Tục ngữ nói cấm có sai, đời con người sẽ có lúc giống như cây cối vào thu, trước hai mươi tuổi người đời sẽ nhìn cách bố chăm con, sau hai mươi tuổi người ta sẽ để cách con hiếu thuận với bố, ý của câu này là con cái có tiền đồ thì ông sẽ càng được tôn trọng, kính nể.
Bây giờ Chúc Nhị Bạch vô cùng kiêu ngạo, Lão Tam nhà họ Chúc là niềm kiêu ngạo lớn nhất của ông ta. Nếu sớm biết Lão Tam có năng lực đến vậy, bản thân cần gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647866/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.