Những gì Tần Lâm nói làm cho cả nhà họ Chúc cảm thấy vô cùng chói tai, nhưng không một ai dám phản bác, tất cả đều bị Tần Lâm đánh đau như chết đi sống lại, dù sao thì cũng nên ngậm đắng nuốt cay một chút.
Vương Vân bị Tần Lâm mắng xong liền nằm ăn vạ dưới đất, hoàn toàn không hề dám lớn tiếng.
Bà ta vốn muốn khóc la om sòm, nhưng Tần Lâm căn bản không hề cho bà ta cơ hội, anh lớn tiếng quát một phát, Vương Vân sợ đến hồn bay phách lạc, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, lúc này trông bà ta giống như một con thỏ bị thương vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ sự lợi hại của Tần Lâm.
“Mày quát tao cái gì, chẳng phải là tao đang vì nhà họ Chúc sao? Tao vì Linh Linh kia mà?”
Vương Vân bĩu môi, trầm giọng nói.
“Bốp...”
Tần Lâm lại tát vào mặt Vương Vân, lúc này Vương Vân kêu lên một tiếng, hoàn toàn không dám mở miệng nữa.
“Vì nhà họ Chúc? Ha ha ha, vì Linh Linh? Bà đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi nghe đấy à, bà cho rằng ai cũng ngu ngốc sao? Bà nghĩ mình thông minh lắm đúng không? Tự hủy hoại con gái mình để đi vực dậy gia tộc, tôi thật sự nghi ngờ bà có phải là mẹ ruột của Linh Linh không đấy, nếu bà có chút nhân tính thì chắc cũng không lấy con gái mình ra làm con bài để mặc cả đâu nhỉ? Bà luôn mồm nói là vì Linh Linh, nhưng bà lại chuốc thuốc mê cô ấy sao? Vậy bà giải thích cho tôi biết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647861/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.