Chúc Linh Linh ôm chặt lấy Tần Lâm, cô thật sự sợ cảnh lúc mình ở trong mơ, nếu như tỉnh dậy lại tưởng rằng mình đã bị xâm phạm, vậy thì cô thà chết đi cho xong.
“Yên tâm đi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
Tần Lâm nhẹ nhàng nói, trong mắt ánh lên sự thương xót.
“Cảm ơn anh Tiểu Lâm, sau này anh không được phép rời xa em”.
Chúc Linh Linh bĩu môi, kiên quyết nói.
“Được được được, anh là duy nhất của em, sẽ không rời bỏ em. Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc ai là người mang em đến phòng của Mạnh Văn Cương?”
Giọng Tần Lâm từ từ đanh lại, anh nhìn sang Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh ngây ra, lập tức cúi đầu, sắc mặt trở nên khó coi, cô lau nước mắt đi nhưng vẫn im lặng.
“Em không muốn nói, anh Tiểu Lâm, anh đừng ép em có được không?”
Chúc Linh Linh cắn chặt môi, cô biết anh Tiểu Lâm quan tâm mình, nhưng lúc này cô không muốn anh Tiểu Lâm xảy ra mâu thuẫn với mẹ.
Dù cho cô đã nản lòng, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Mở cửa! Mở cửa mau, Tần Lâm! Thằng khốn nhà cậu, mau mở cửa!”
“Tần Lâm, có ngon thì mở cửa ra xem nào, mẹ kiếp, mau mở cửa ra!”
“Tần Lâm, nếu như cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đấy”.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, ánh mắt Tần Lâm lại càng thêm hứng thú.
“Tôi còn chưa đi tìm các người mà các người lại tự mò đến rồi à, hừm”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao, sát khí đằng đằng, người nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647859/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.