Tần Lâm lấy lùi làm tiến, hết sức cẩn thận đối mặt với sự công kích của Đồng Dao, người phụ nữ này không hề đơn giản chút nào, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn lúc ở trong khách sạn, điều này càng khiến cho Tần Lâm không thể nào ngờ được.
Nhân cách thứ hai!
Tần Lâm nhíu mày, chắc tính cách Đồng Dao sẽ nghiêng về nhân cách này hơn, hơn nữa cô rất có thể là một sát thủ, tại sao cứ một mực đòi giết người chứ? Người ta không thù không oán với mình, tại sao lại luôn muốn làm như vậy?
Giết người là vì niềm vui, Tần Lâm không thể biết được, nhưng nếu anh đã nhận chữa trị cho bệnh nhân rồi thì chắc chắn sẽ không để cô làm xằng làm bậy.
Tần Lâm không thể ngờ chiêu nào của Đồng Dao cũng đều là chí mạng, không hề có tí gì là nương tay, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát hung bạo, mục đích chỉ có một, đó là giết người!
Sau khi đấu hơn mười chiêu với Đồng Dao, Tần Lâm cũng không còn tâm trạng để kéo dài nữa, cứ bắt cô lại đã rồi nói tiếp.
Nhưng Tần Lâm phát hiện mục tiêu của cô vừa rồi hình như là người thanh niên kia, phi đao lập tức được phóng ra với tốc độ cực nhanh.
“Chết tiệt!”
Tần Lâm xoay người chụp lấy phi đao, trong chớp mắt, anh giơ hai chân đá trúng bụng dưới của Đồng Dao, sắc mặt Đồng Dao thay đổi rõ rệt, ánh mắt như thiêu đốt, sát khí đằng đằng.
“Muốn chết à!”
“Còn không mau cút đi!”
Tần Lâm quát lên với người thanh niên tay bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647852/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.