Tần đại sư là người mà mấy người có thể vu khống hãm hại à?
Tần đại sư là người mấy hiểu rõ chắc?
Tần đại sư là người mà đám rác rưởi mấy người có thể so sánh à?
Đồng Phương Châu vẫn luôn nhịn, vì Tần đại sư không nói gì, nhưng đám già mà không chết này lại coi thường nhau quá, ngay cả Tần đại sư, họ cũng chẳng coi ra gì, bọn họ có thực lực đến đâu chứ?
Tần đại sư không nói gì, ông ta càng không thể can thiệp vào, nhưng đám chó chết này liên tục bôi nhọ Tần đại sư, ông ta cũng không chịu nổi nữa, Tần đại sư đi rồi mà bọn họ còn ở sau lải nhải, xong chưa vậy, mẹ kiếp đám mấy người bị ngu à, Tần đại sư đến đây khám bệnh giúp tôi đấy.
Chúc Nhị Bạch ăn cái tát của Đồng Phương Châu, tiếng tát vang dội. Người nhà họ Chúc và cả khách quý đều nhìn thấy cảnh này, nhưng với bá khí của Đồng Phương Châu hiển nhiên không ai dám khiêu chiến.
Đồng Phương Châu đã không nhịn nổi nữa, Tần đại sư ăn cơm nhà mấy người hay là đào mồ mả nhà mấy người lên, mấy người cần sỉ nhục anh đến mức ấy không.
Hôm nay Đồng Phương Châu xuất hiện ở đây, không liên quan gì đến nhà họ Chúc hết, Chúc Nhị Bạch tuyên bố hùng hồn bảo mình đến tham gia buổi tiệc của ông ta, ông ta xứng chắc?
"Hôm nay tôi đến đây để đón Tần đại sư, mấy người là cái thá gì mà xứng để tôi tham gia buổi tiệc của mấy người? Nực cười quá đấy, Tần đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647849/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.