🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Đừng gọi tôi, tôi không có tên đàn em như cậu”.
Sắc mặt Khúc Bích Sinh rất khó coi, lúc này ông ta chỉ muốn bóp chết Trần Hạo, tên khốn khiếp này chọc ai không chọc lại chọc trúng khách quý của ông chủ Đồng? Muốn tìm cái chết à?
A Hạo cũng rất rõ ràng, từng giọt mồ hôi trên mặt không ngừng rơi xuống, cả người cảm giác như linh hồn thoát thân vậy, lần này hoàn toàn xong đời rồi.
Đồng Phương Châu là nhân vật thế nào chứ? Đó là người chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể giết chết hắn, là ông chủ của lão đại hắn ta. Khúc Bích Sinh trước mặt Đồng Phương Châu còn chả là cái đinh gỉ gì, huống chi là hắn ta.
Lúc này không chỉ A Hạo, hai tên lão đại khác mặt mũi cũng đều tái mét, vẻ kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết, chọc vào ông chủ Đồng có khác nào tìm cái chết đâu?
“Tần đại sư, cậu không sao chứ?”
Đồng Phương Châu vội vàng bước nhanh từ phía sau tứ đại Kim Cương, gương mặt tràn đầy xin lỗi.
Không ngờ Tần đại sư lại bị bắt nạt ngay trên địa bàn của ông ta, đây chẳng khác nào tát vào mặt ông ta cả.
Đồng Phương Châu từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy, Tân đại sư là người thế nào, bản thân ông ta cũng biết rất rõ, cao thủ như Tần đại sư đây mặc dù tuổi không lớn nhưng thực lực lại khiến cả ông ta cũng phải phục sát đất. Đám có mắt như mù này lại dám đối đầu với Tần đại sư, lại còn đem đến nhiều người như vậy nữa chứ, trong lòng Đồng Phương Châu đang vô cùng hối hận.
Mặc dù Tần đại sư nói không cần ông ta đến đón, nhưng ông ta cũng nên suy nghĩ chu đáo, sớm đến đón Tần đại sư mới phải, đây thực sự là sai lầm lớn của ông ta.
Từ lúc Tần đại sư gọi điện cho mình, Đồng Phương Châu đã biết có chuyện không hay rồi, nhưng chuyện đã rồi, ông ta cũng chỉ có thể cắn răng mà đến. Tần đại sư bị đối xử như vậy trên địa bàn của ông ta, cho dù thế nào đều là do biểu hiện kém cỏi của bản thân, đây là điều không ai, không một thứ gì có thể bù đắp được.
Đám người Trần Hạo gọi đến cũng đều run lẩy bẩy, có ai không biết đến uy danh của ông chủ Đồng chứ? Bọn họ có thể sống sót trong thế giới ngầm của thành phố Khánh Phong đều là dựa vào ông chủ Đồng, hiện giờ đắc tội với người của ông chủ Đồng, có thể tưởng tượng được trong lòng bọn họ đang lo lắng bất an đến nhường nào.
Một lời nói của ông chủ Đồng cũng có thể dễ dàng lấy mạng bọn họ.
Tứ đại Kim Cương đã không phải nhân vật bọn họ có thể nhìn thẳng, chứ đừng nói đến người một tay che trời ở tỉnh An Tây như ông chủ Đồng.
Không còn gì đau đớn hơn nữa, hiện giờ Trần Hạo hai chân run cầm cập, ông chủ Đồng muốn hắn chết canh năm, thì Khúc lão đại cũng không dám để hắn sống quá canh ba.
Trần Hạo nằm mơ cũng không thể ngờ người đàn ông trẻ tuổi này lại là khách quý của ông chủ Đồng, nếu anh nói anh là người của ông chủ Đồng thì cho dù tôi có ăn gan hùm gan báo cũng không dám so đo với anh.
Người Trần Hạo thù hận nhất bây giờ là Huy thiếu gia, tên khốn khiếp đó hiện giờ không biết chạy đi đâu rồi, biến mất không tung tích, hại hắn ta ở đây làm vật tế, chính Tần Hạo cũng không rõ thực hư mọi chuyện. Nhưng nói cho cùng là bản thân hắn đã chọc vào khách quý của ông chủ Đồng, ai ai cũng cũng biết rõ chuyện tiếp theo sẽ ra sao.
Cho dù hắn ta có cứng rắn, hung ác cỡ nào cũng không dám đối đầu với ông chủ Đồng.
Nhìn sang Khúc Bích Sinh – lão đại cũ của hắn ta, Khúc lão đại căn bản không thèm nhìn hắn, vì hắn đã đắc tội với người không nên đắc tội, cho dù chết thì cũng xứng đáng.
Tần Lâm mỉm cười lắc đầu.
“Mấy tên nhãi này không làm gì được tôi đâu, chỉ là lười động chân động tay với bọn chúng thôi”.
Tần Lâm cười tức là không có vấn đề gì lớn, trong lòng Đồng Phương Châu lúc này với có thể thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Tần đại sư không muốn so đo với mấy kẻ tầm thường này, nếu không, đám người này sao có thể làm khó Tần đại sư được chứ?
“Vậy thì tốt, thật sự xin lỗi Tần đại sư, khiến cậu kinh sợ rồi, trong lòng Đồng Phương Châu tôi thật sự rất lấy làm tiếc”.
Khuôn mặt Đồng Phương Châu đầy vẻ chua sót, suy cho cùng, chuyện Tần đại sư bị người ta bao vây này cũng là xảy ra trên địa bàn của ông ta, nếu truyền ra ngoài thì chính ông ta là kẻ mất mặt.
“Không sao, tôi cũng không có chuyện gì lớn, giải tán hết đi, hôm nay tôi đến đây cũng có việc gấp, lẽ nào ông chủ Đồng không nóng lòng à? Ha ha”.
Tần Lâm cười nhạt vài tiếng, Đồng Phương Châu nặng nề gật đầu, như trút được gánh nặng.
“Nhớ kỹ, làm người đừng quá kiêu ngạo, không tích sự gì đâu, người đến là khách, coi thường người khác không phải là một thói quen tốt”.
Tần Lâm liếc nhìn Trần Hạo rồi quay người rời đi.
Ánh mắt của Đồng Phương Châu rơi lên người Trần Hạo, sắc mặt Trần Hạo tái mét như tro tàn, toàn thân run rẩy.
“Bỏ đi, anh ta cũng chỉ là công cụ của người khác mà thôi, con người tôi không thích giết người bừa bãi”.
Nghe Tần Lâm nói vậy, sắc mặt Trần Hạo khẽ dịu lại, Tần đại sư nói vậy là muốn bỏ qua cho hắn sao?
“Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát, móc một con mắt đi, Tần đại sư không so đó với cậu, còn không mau cút đi!”
Đồng Phương Châu lạnh lùng nhìn Trần Hạo, trong lòng hắn ta run lên như được ân xá, nếu không có câu cuối cùng của Tần Lâm thì hôm nay Đồng Phương Châu chắc chắn sẽ giết chết hắn.
Ánh mắt của Đồng Phương Châu vô cùng đáng sợ, Trần Hạo bây giờ vẫn còn có chút sợ hãi.
“Đi đi lão Khúc, đó là người của ông”.
Đồng Phương Châu nói với Khúc Bích Sinh.
“Vâng thưa ông chủ”.
Khúc Bích Sinh trừng mắt nhìn Trần Hạo, lúc này có thể giữ cho hắn một cái mạng đã là phúc tám đời rồi.
“Còn ngơ ra đấy làm gì? Không mau cút đi à? Đợi móc mắt hết cả đám các người ra à?”
Khúc Bích Sinh trầm giọng nói, hơn trăm tên đàn em sắc mặt đều trở nên tái mét, không dám nói gì, nhanh chóng rút khỏi khách sạn Hào Duyệt.
“Tần đại sư, mời đi bên này”.
Đồng Phương Châu vội vàng nhường đường cho Tần Lâm.
Nhưng lúc này Tần Lâm lại nhìn thấy Chúc Linh Linh.
“Anh tiểu Lâm!”
Mặt Chúc Linh Linh tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, cô ấy không ngờ anh tiểu Lâm lại đến đây, chắc chắn là anh ấy không yên tâm về cô nên mới đến.
“Em ổn không?”
Tần Lâm nhún vai cười nói.
“Em không sao, nhìn thấy anh em đã thấy thỏa mãn rồi”.
Chúc Linh Linh mặt đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu, trong lòng cô ấy vô cùng vui mừng khi anh tiểu Lâm đến thăm cô.
“Ôi chao, tổng giám đốc Đồng, tôi rất mong chờ ông đến, ha ha, tôi còn tưởng ông không đến cơ, trái tim tôi đang đập thình thịch đây này, không ngờ ông vẫn đến, nhà họ Chúc chúng tôi thật vinh hạnh quá”.
Chúc Nhị Bạch cười nói ha hả, đứng ở trước cửa hội trường tầng một, cảnh tượng ồn ào bên ngoài vừa rồi cũng đã thu hút sự chú ý của bọn họ, nhưng khi ông ta đi ra thì người đã giải tán hết, hơn nữa xunh quanh cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Phía sau Chúc Nhị Bạch là Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm và Chúc Phi, Chúc Diệu, xem ra bữa tiệc lần này của nhà bọn họ diễn ra vô cùng long trọng, hơn nữa còn mời không ít người.
“Đúng vậy, tổng giám đốc Đồng, ngài có thể đến tham dự bữa tiệc này quả là nể mặt nhà chúng tôi quá, nhà họ Chúc chúng tôi chắc chắn sẽ không quên, tổng giám đốc Đồng, mời ngài vào trong!”
Chúc Phi cũng đứng bên cạnh cười nói phụ họa, người đầu tiên bọn họ mời là Đồng Phương Châu, nhưng Đồng Phương Châu đã từ chối khiến bọn họ thấy vô cùng bất lực cùng thất vọng, nhưng bọn họ không ngờ ngày hôm nay Đồng Phương Châu lại vẫn có mặt tại bữa tiệc của bọn họ, xem ra ông chủ Đồng vẫn vô cùng công nhận bọn họ.
Chúc Nhị Bạch cũng vô cùng tự tin về vấn đề này, ông ta đã nói với Đồng Phương Châu về triển vọng phát triển trong tương lai của Chúc Thị Y Mỹ, vả lại lần này để thu hút đầu tư, có bảo bối như Đường Thần số 2 thì Chúc Thị Y Mỹ bọn họ sao không phất lên được chứ?
Y dược Văn Hòa có thể bay lên trời cao thì bọn họ cũng có thể.
Chúc Nhị Bạch lần này đã phát thiệp mời không ít ông chủ tỉnh An Tây, nhưng cũng đều là người đã từng hợp tác, lần này Chúc Nhị Bạch đặt tất cả hy vọng lên tập đoàn Hiên Viên đã từng hợp tác với Y dược Văn Hòa trước kia và tập đoàn Đồng Thị có thực lực vô cùng lớn mạnh ở An Tây.
Ông chủ Đồng là doanh nghiệp địa phương nên hấp dẫn Chúc Nhị Bạch hơn, lúc này sự xuất hiện của Đồng Phương Châu giống như mũi tiêm kích thích cho nhà họ Chúc.
“Tần Lâm, sao lại là cậu? Cậu đến đây làm gì?”
Vẻ mặt Âu Dương Diễm Diễm tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Tần Lâm, tên nhóc này đến đây làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.