Ánh mắt của Hách Soái lạnh vô cùng, hắn quay đầu, trợn mắt nhìn Tần Lâm, sau đó liền mỉm cười.
"Tên nhãi, mày muốn chết à?"
Đây là đến để đưa tiền cho họ sao.
Tần Lâm nói.
"Tôi đã chuyển tiền cho anh rồi".
Hách Soái sững sờ, trầm giọng nói.
"Lúc nào cơ?"
Tần Lâm cười nói.
"Vừa nãy đấy, khi qua ngã tư, tôi đốt cho anh rồi, anh chết là tiêu được đống đấy, ngân hàng âm phủ, mười tỷ lận nhé".
"Nể mày mày không chịu, có vẻ như hôm nay bọn mày không muốn đưa tiền chứ gì, được thôi, tốt lắm".
Hách Soái xoa nắm đấm, mặt đầy vẻ âm hiểm, đặc biệt là khi nhìn về phía Tần Lâm, trong mắt hắn lóe lên lửa giận ngút trời, hôm nay hắn nhất định phải đánh cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một trận tơi bời.
"Có vẻ như mấy người tìm người đến xử lý nhỉ".
Băng Nghiên khoanh tay trước ngực, thẳng thắn nói, không thèm quan tâm, bây giờ cô ta là người nắm quyền, hơn nữa có Hách Soái ở đây khiến cô ta đủ cảm thấy an toàn rồi, hạng tôm tép này mà muốn lên mặt à, chẳng phải muốn chết sao?
Lâm Nguyệt Dao trầm giọng nói, hung ác nhìn Hách Soái, cái tát trên mặt cô cũng là tên này ban cho.
"Nói đúng rồi, tôi tìm người đến xử lý đấy, biết điều thì mang đoạn video ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Hách Soái khinh bỉ nói.
"Con nhãi, mày nghĩ mình là ai, mấy người còn không đủ để tao nhét kẽ răng, còn muốn đấu với tao à? Mấy người xứng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647827/chuong-1085.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.