"Mau chuyển tiền cho em đi".
Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Băng Nghiên làm là ôm lấy Đường Giang Sơn mà nói.
"Ngày mai anh còn định đi trả khoản vay, em cần khoản tiền này để làm gì?”
Đường Giang Sơn hỏi.
"Anh có cho không thì nói? Em đi trả, không cần anh trả".
Băng Nghiên trầm giọng nói.
"Cho cho cho, vợ nói gì thì là như thế".
Đường Giang Sơn nhìn thấy Băng Nghiên xụ mặt, vội vàng chuyển tiền cho Băng Nghiên.
"Thế này còn được, hừ hừ, mau lấy nước rửa chân cho em".
Băng Nghiên nhìn thấy mình được chuyển tám trăm nghìn, trong lòng vô cùng vui vẻ, tên ngu này nghe lời thật, nhà cô Hai của anh ta cũng giàu ghê.
Sau khi đun nước rửa chân xong, Đường Giang Sơn cười hi hi mà rửa chân cho Băng Nghiên, sau đó cuối cùng cũng có thể lên giường đi ngủ rồi.
Ngày thứ hai, Đường Giang Sơn vừa đi, Băng Nghiên đã gọi điện thoại tìm công ty chuyển nhà, rồi vứt hết đồ đạc của Đường Giang Sơn ra ngoài.
Hơn nữa còn đổi cả khóa cửa.
Lúc này một người đàn ông cao to cường tráng đeo kính râm, xăm hình Cửu Văn Long lên người, trông vô cùng cơ bắp.
"Tiểu Mễ Mễ của anh, ha ha ha, có nhớ anh không?"
Sau khi người đàn ông đẩy cửa ra liền tóm lấy phần ngực của Băng Nghiên, mặt mày gã hớn hở.
"Đáng ghét!"
Băng Nghiên cười thẹn thùng, hờn dỗi nói, sau đó còn liếc mắt nhìn Hách Soái.
"Dùng lực lớn như thế, người ta bị đau rồi đấy".
Băng Nghiên ở trong lòng Hách Soái mà làm nũng.
"Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647817/chuong-1075.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.