Ngọc Linh Lung đẩy Tần Lâm ra, có điều may mà y tá đã đỡ được anh nên anh mới không ngã xuống đất.
"Chị làm gì vậy? Tần đại sư vừa mới chữa khỏi cho mọi người xong mà chị có thể làm như vậy à?"
Y tá tức giận nhìn Ngọc Linh Lung, cho dù cô ta có muốn so tài với anh thì sao chứ? So với Tần đại sư, cô ta không đáng giá một đồng, vốn còn tưởng cô bác sĩ trẻ trình độ giáo sư này sẽ đặc biệt hơn người, nhưng bây giờ có vẻ như đều là hạng ếch ngồi đáy giếng.
Y tá còn muốn nói gì nữa như bị Tần Lâm phất tay ngăn lại.
"Tôi đi nghỉ trước, còn lại giao cho chị đấy".
Ngọc Linh Lung nhìn bóng lưng của Tần Lâm, khẽ gắt một tiếng.
"Mặt người dạ thú".
Y tá không vui mà nói, Tần đại sư là người chị được phép mắng à?
"Chị thì có tư cách gì để mà mắng Tần đại sư? Chị là cái thá gì? Tôi thực sự không chịu được nữa, chị lấy được hai cái bằng, được dán cái mác đi du học nước ngoài thì được khoa tay múa chân với Tần đại sư chắc, chị không xứng! Chị có biết Tần đại sư phải tốn ba giờ để chữa bệnh không? Chị biết Tần đại sư đã trải qua cái gì không?"
Nhìn thấy sự nỗ lực của Tần Lâm, còn bị mắng, lòng cô ấy rất khó chịu.
Ngọc Linh Lung nhíu mày nói.
"Cậu ta trải qua những điều gì thì liên quan gì đến tôi".
Y tá mặt đầy nghiêm túc, càng nói càng kích động.
"Để chữa bệnh cứu người, Tần đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647809/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.