Ánh mắt của Tần Lâm lạnh lẽo, anh cười khẩy trong lòng.
Tần Lâm vắt chéo chân, ung dung bình tĩnh nói.
"Thánh mẫu còn không thanh cao được như chị đâu, dựa vào đâu mà tôi nhất định phải nhìn mặt bọn họ để làm việc? Tôi thích cứu thì cứu, không thích cứu thì không cứu, ai làm khó được tôi chứ? Chị là cái thá gì, chị còn dám nhắc đến vấn đề bác sĩ với tôi á? Ban nãy quên mất mình nói gì rồi à? Bây giờ chị nên gọi tôi một tiếng sư phụ đấy".
Ngọc Linh Lung tức đến mức cơ thể run rẩy, nhưng lời Tần Lâm nói không hề sai, mình thua rồi, đây là sự thật.
"Cậu..."
Dù làm nghề gì thì học không phân trước sau, kẻ giỏi làm thầy, đây là đạo lý luôn đúng, mặc dù Tần Lâm còn trẻ nhưng bản lĩnh của anh không nhỏ, điều này dù Ngọc Linh Lung không muốn thừa nhận thì cũng phải thừa nhận.
Bản thân cũng coi là hiểu biết một chút về Đông y, Đông y được lưu truyền nhiều năm như vậy cũng không chỉ đơn giản là mấy loại thuốc mà thôi. Nó được lưu truyền đến nay, đương nhiên sẽ có đạo lý của nó, Ngọc Linh Lung không khinh thường Đông y nhưng cô ta cảm thấy Tần Lâm quá trẻ, người trẻ như vậy thì có bản lĩnh gì?
Nhưng bây giờ Tần Lâm đã chứng minh được bản thân, cô ta vốn cũng có chút hảo cảm với anh, dù sao anh cũng được coi là trẻ tuổi mà có triển vọng, nhưng lời ban nãy anh nói khiến cho ấn tượng của cô ta với Tần Lâm bị xấu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647806/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.