🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Tỉnh rồi à? Thực sự tỉnh rồi sao?”
Y tá sững sờ, kinh ngạc nói, vội đỡ Lâm Nguyệt Dao dậy.
Lâm Nguyệt Dao nôn ra một bãi đờm đen, trong đó có mấy con giun sán rất bé, trông vô cùng kinh tởm, ngay cả y tá cũng không dám nhìn.
Tần Lâm cau mày lại, may mà kịp thời cứu chữa, nếu không vi khuẩn xác chết sẽ biến thành trùng độc trong cơ thể của cô ấy, đến lúc đó sẽ chết vì sốt cao, toàn thân thối rữa, độc tính của vi khuẩn xác chết đáng sợ hơn so với tưởng tượng của Tần Lâm.
Sau khi khử độc cho Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm đã tiêu hao khá nhiều sức lực, nếu như là trước đây, anh hoàn toàn không thể làm được.
“May mà mạng em lớn”.
Tần Lâm khẽ nói, khóe miệng cong lên.
“Tần đại sư…… là Tần đại sư sao?”
Lâm Nguyệt Dao lẩm bẩm nói, ánh mắt mơ màng, bởi vì lúc này cô ấy đang sốt sao nên không được tỉnh táo, sinh ra ảo giác, mà Tần Lâm lại đeo khẩu trang, Lâm Nguyệt Dao giống như nói mê, cứ lẩm bẩm một mình.
“Là Tần đại sư chữa khỏi cho cô”.
Y tá kích động nói.
“Cảm ơn Tần đại sư”.
Mặc dù Lâm Nguyệt Dao không được tỉnh táo nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy rất nhiều kim châm trên cơ thể mình, hơn nữa lại còn khỏa thân, đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng.
“Xong rồi, cứu tôi với, Tần đại sư cởi sạch đồ của tôi, phải làm sao đây”.
Trong lòng Lâm Nguyệt Dao thấy lo lắng, vô cùng xấu hổ.
“Đời này mình nhất định phải gả cho Tần đại sư”.
Lâm Nguyệt Dao tự thề với lòng, Tần đại sư đã cứu cô, hơn nữa còn nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình.
Mặc dù Lâm Nguyệt Dao là bác sĩ nhưng cũng rất bảo thủ, ngày thường cô chẳng bao giờ mặc váy ngắn cũn cỡn, bởi vì cô cho rằng con gái phải tự biết trân trọng và yêu thương bản thân, nhưng bây giờ Tần đại sư lại nhìn thấy hết rồi, xấu hổ muốn chết.
Lâm Nguyệt Dao đã hạ quyết tâm, đời này cô chính là người phụ nữ của Tần đại sư.
Nghĩ đến đây thôi là cô vừa thấy hưng phấn, vừa thấy thẹn thùng, tinh thần phấn khích rồi bỗng nhiên lại ngủ thiếp đi.
“Tần đại sư? Bây giờ phải làm sao?”
Y tá hỏi.
“Cô ấy không sao rồi, có thể thông báo với người nhà, có điều bây giờ nhiệt độ cơ thể hơi cao, chưa xuất viện được, cần nghỉ ngơi thêm một ngày”.
Tần Lâm nói.
“Phù”.
Y tá nhìn Tần Lâm với ánh mắt kinh ngạc, quả thực là như vậy, sau khi nôn ra đờm đen, dưới sự theo dõi, thân nhiệt của cô ấy đã dần hạ xuống, hơn nữa sắc mặt rất hồng hào, hoàn toàn không giống với khuôn mặt xám xịt trước đó.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho người nhà bệnh nhân”.
Y tá vội chạy ra ngoài, lúc này Ngọc Linh Lung cũng tất tưởi chạy đến.
“Tránh ra!”
Cô ta nhìn Tần Lâm rồi trầm giọng nói.
“Cuống cuồng, hoảng loạn, người như này cũng làm được bác sĩ ư?”
Tần Lâm nói với vẻ mặt trêu đùa.
“Mau tránh ra, bây giờ chỉ cần lỡ một giây thôi cũng có thể khiến người bệnh tử vong, cậu gánh vác nổi tránh nhiệm này không?”
Sau khi kiểm tra mẫu máu của Lâm Nguyệt Dao, Ngọc Linh Lung phát hiện virus vô cùng đáng sợ, hơn nữa rất nhỏ, không thể nào phân tích được, cho dù là thiết bị y tế phòng thí nghiệm tân tiến nhất của bệnh viện thành phố Đông Hải cũng không tách được mẫu virus, vậy nên phải nhanh chóng tiếp tục lấy mẫu máu đem về bệnh viện tỉnh mới được.
Lúc này Tần Lâm chặn trước mặt Ngọc Linh Lung khiến cô ta vô cùng tức giận.
Chữa bệnh cứu người, tranh thủ từng giây từng phút, không thể trì hoãn được!
“Không cần đâu”.
Tần Lâm nói.
“Ý cậu là gì chứ?”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói.
“Cậu bắt đầu chữa bệnh, bắt đầu châm cứu chưa? Cậu nói không cần nữa ư, tôi thấy cậu chính xác là lang băm, đứng đây ăn nói vớ vẩn, lòe thiên hạ mà thôi”.
“Đã kết thúc rồi”.
Tần Lâm lạnh nhạt nói.
Ngọc Linh Lung sững sờ, đã kết thúc rồi sao? Sao có thể chứ? Anh đùa gì vậy trời?
Ngọc Linh Lung chưa từng nghe nói đến virus đáng sợ như thế này, thậm chí thiết bị phòng thí nghiệm của bệnh viện thành phố cũng không thể nào phân tích và tách mẫu được, sao anh lại nói kết thúc rồi chứ?
“Cậu không chữa được là do cậu không có bản lĩnh, mới hai mấy tuổi thì có tài cán gì chứ? Nếu như không phải nể tình viện trưởng tôi đã sớm đuổi cậu ra ngoài rồi, cậu không chữa được không có nghĩa là tôi cũng thế, từ bỏ bệnh nhân quá sớm là thiếu trách nhiệm với người bệnh, đó là sự tắc trách của bác sĩ!”
Ngọc Linh Lung tự tin nói.
“Chỉ cần có thể tách được mẫu virus, tôi tự tin rằng trong vòng mười hai tiếng có thể nghiên cứu ra vắc-xin bất hoạt, tôi chính là bá chủ trong lĩnh học virus học được cả nước công nhận, mặc kệ cậu có tin hay không, cho dù là giáo sư Đại học Y khoa Thủ đô tôi cũng không quan tâm”.
Ngọc Linh Lung nhìn thẳng Tần Lâm.
“Tôi nói lại lần nữa! Tránh ra!”
“Tôi cũng nói lại lần nữa, thực sự đã kết thúc, tôi đã chữa khỏi cho bệnh nhân rồi, chị đừng đứng đó khoe khoang nữa, đợi chị nghiên cứu ra vắc-xin bất hoạt thì người bệnh tẻo từ lâu rồi”.
Ngọc Linh Lung hoàn toàn không tin lời Tần Lâm nói.
“Ha ha ha, cậu đúng là thú vị thật đấy, vậy thì tôi cũng muốn xem xem, tình trạng của người bệnh có đúng như những gì cậu nói không”
Ngọc Linh Lung không hề tin Tần Lâm có thể chữa khỏi bệnh, anh chỉ là lòe thiên hạ mà thôi, cái gì mà Tần đại sư, Lý đại sư tất cả chỉ là giả danh lừa bịp thôi, đáng tiếc viện trưởng và đám bác sĩ chữa chính đó giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy, còn đứng về phía Tần Lâm.
Ngọc Linh Lung lướt qua người Tần Lâm, đến bên cạnh Lâm Nguyệt Dao, điều khiến cô ta bất ngờ đó là sắc mặt của Lâm Nguyệt Dao lại trở nên hồng hào, hô hấp cũng bình thường, lẽ nào tên này thực sự đã chữa khỏi rồi sao?
Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào, rõ ràng cô ta đã kiểm tra ra được một chút dấu vết của virus, khó khăn lắm mới tìm được nguồn gốc của virus, tốn biết bao nhiêu công sức, mắt như thể sắp rơi vào trong kính hiển vi đến nơi, ấy vậy mà Tần Lâm lại chữa khỏi rồi sao?
Ngọc Linh Lung không thể nào chấp nhận được, đây chắc chắn không phải là thật. Truyện Sắc
Cô ta vội vàng kiểm tra mắt của Lâm Nguyệt Dao, rồi sờ mạch tượng, sắc mặt tát mét lại.
Khỏi rồi! Thực sự khỏi rồi sao?
Ngọc Linh Lung vô cùng sửng sốt, sao có thể chứ? Anh dùng phương pháp châm cứu, trong vòng mười mấy phút là chữa khỏi cho bệnh nhân sao? Khó tin thật đấy, Ngọc Linh Lung nghiên cứu virus học bao nhiêu năm rồi mà chưa từng thấy ca bệnh nào như này, đây chắc chắn là ca bệnh đầu tiên trên thế giới.
Tình trạnh của bệnh nhân nghiêm trọng như thế, người thanh niên trẻ tuổi này lại chữa khỏi trong vòng chưa đầy mười phút?
Kỳ tích! Còn hơn cả kỳ tích, có thể người khác không biết nhưng cô ta biết rõ con virus này đáng sợ như thế nào, có thể xếp vào top 3 mẫu virus nguy hiểm mà bản thân từng tiếp xúc, hơn nữa phải dùng kính hiển vi và thiết bị chiết xuất trong phòng thí nghiệm với công nghệ tân tiến nhất mới có thể nghiên cứu ra được, nhưng kết quả lại được một tên bác sĩ Đông y không tiếng tăm giải quyết trong vòng mười mấy phút, Ngọc Linh Lung tốn bao nhiêu công sức thực hiện hàng loạt thao tác, cuối cùng lại bị đánh bại sao?
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Đây là suy nghĩ của Ngọc Linh Lung, phương thức lạ lùng giống như truyền kỳ này thực sự có thật sao? Nếu như là thật e rằng có thể được ghi vào sử sách, virus mà ngay cả chuyên gia virus học như cô ta cũng cho rằng là nguy hiểm khó chữa lại vô cùng dễ dàng với Tần Lâm.
Ngay lúc này sự tự tin của Ngọc Linh Lung đã bị Tần Lâm đánh bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.