Chúc Linh Linh cũng sững sờ, không ngờ người mà Vương Vân Cương gọi đến lại chống lưng cho Tần Lâm, người nhà họ Chúc cũng trợn tròn mắt? Thần kỳ quá?
Vương thiếu gia bị vả mặt, Chúc Tiểu Nguyệt bị đánh cho một trận, cả đại sảnh không ai dám dây vào Đoàn Bảo Đông, ngay cả Vương Vân Cương cũng không dám đáp tả, huống hồ là người nhà họ Chúc, Chúc Nhị Bạch cũng sợ đến mức cái mặt già nhăn nhúm lại, trốn ở đằng sau, không dám nói gì.
Tất cả mọi người đều ỉu xìu, lúc trước còn khinh thường Tần Lâm, bây giờ đều trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh, Đoàn Bảo Đông là người có tiếng tăm ở thành phố Đông Hải, ngay cả Vương thiếu gia cũng phải gọi dạ bảo vâng, bọn họ thì là cái thá gì chứ.
Sự kiêu căng ngạo mạn lúc đầu của nhà họ Chúc bây giờ biến mất sạch sành sanh, cho dù là sự tức giận của Chúc Nhị Bạch hay là sự chỉ trích của Chúc Tam Cô thì đều không còn nữa.
Đoàn Bảo Đông không phải là người bọn họ dây vào nổi, bây giờ Tần Lâm ở cùng phe với Đoàn Bảo Đông, ai dám nói nửa chữ không?
Tần Lâm nhìn Vương Vân Cương.
"Cứ như vậy đi, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Vương Vân Cương không dám nói gì, lúc này Đoàn Bảo Đông nói chuyện qua lại mấy câu với anh liền dẫn người đi trước.
"Anh Tiểu Lâm, cảm ơn anh!"
Chúc Linh Linh vẫn khá thận trọng, không ngờ Tần Lâm lại thân với Đoàn Bảo Đông như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647794/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.