Chúc Tiểu Nguyệt tỏ vẻ cao cao tại thượng, coi thường Chúc Linh Linh, năm đó dám vượt mặt cô ta, bây giờ phải bắt Chúc Linh Linh phải quỳ xuống nói chuyện với cô ta mới được, cô ta đã quay lại thì làm gì có phần cho Chúc Linh Linh đây?
Bây giờ bố cô ta đã nắm quyền của Y dược Văn Hòa, hơn nữa bạn trai cô ta cũng là thiếu gia nhất nhì thành phố Đông Hải này, Chúc Tiểu Nguyệt vốn không coi Chúc Linh Linh ra gì.
"So với bạn trai của chị, anh ta chỉ giống rác rưởi thôi, em nhìn trúng điểm nào của anh ta vậy, Linh Linh, chị lo thay cho em đấy, hay là em chia tay đi, chị tìm cho em người khác".
Chúc Tiểu Nguyệt cười khẩy.
"Chúng ta không thiếu chỗ dung thân, anh Tiểu Lâm, chúng ta đi!"
Chúc Linh Linh trầm giọng nói.
"Được rồi, hai người muốn đi thì cứ việc, nhà họ Chúc chúng tôi sẽ không giữ lại, hôm nay có Vương thiếu gia đến chơi, thật là vinh hạnh cho nhà họ Chúc chúng tôi, còn Tiểu Nguyệt đi du học về cũng là chuyện vui, đúng là song hỉ lâm môn, đừng để mấy kẻ không liên quan làm hỏng nhã hứng của chúng ta. Nghe nói Vương thiếu gia đã lâu, đúng là tuấn tú, phóng khoáng, ai gặp cũng mến, hôm nay được gặp đúng là mở mang tầm mắt, bây giờ mới biết thế nào mới là tuổi trẻ tài cao thật sự, tiền đồ không thể lượng được, tục ngữ có câu rất hay, tre già măng mọc, lớp sau mạnh hơn, cao hơn lớp trước, mấy ông già chúng tôi sao sánh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647791/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.