"Ấy? Linh Linh à, em thấy đấy, chị cũng không nhận ra em rồi, còn tưởng là con bé nhà ai cơ, ha ha ha, mấy năm không gặp, càng ngày càng xinh ra, sắp bằng chị rồi đấy".
Chúc Tiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn Chúc Linh Linh, che miệng cười duyên.
"Vân Cương, đây là em gái của em, Chúc Linh Linh, bây giờ xinh hơn trước nhiều rồi đấy, còn nhớ hồi trước răng em ấy bị hô, mặt còn có hai nốt ruồi, đi phẫu thuật thẩm mỹ xong suýt nữa thì em không nhận ra đấy, mỹ nữ đẹp tự nhiên không dao kéo như em ngày càng ít rồi, bây giờ người ta toàn đi phẫu thuật thẩm mỹ không à".
Chúc Tiểu Nguyệt bĩu môi khinh thường.
"Em đừng nghĩ nhiều, Linh Linh, chị không nói em đâu".
Vẻ mặt Chúc Linh Linh có chút khó coi, đây không phải là cố ý châm chọc cô sao? Niềng răng cũng coi là phẫu thuật thẩm mỹ sao? Em gái cùng khôn lớn mà chị cũng không nhận ra sao?
"Con gái bây giờ đều như vậy mà, nhắm mắt vào là như nhau hết, ha ha ha, nhiều năm như vậy không gặp nhau không nhận ra là chuyện bình thường”.
Vương Vân Cương lắc đầu cười lạnh.
"Đúng đó, bây giờ mỹ nữ không dao kéo ngày càng ít, vừa nhìn chị em là biết ngay là người như vậy rồi".
Tần Lâm tỏ vẻ tán thưởng.
"Đó là điều đương nhiên".
Chúc Tiểu Nguyệt vênh mặt.
"Vẻ đẹp tự nhiên mới mang lại cảm giác thiên nhiên, chắc chị của em bón nhiều phân lợn phân chó lắm, mà phải ngày nào cũng bón nhé nên mới thấm được như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647789/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.