"Đại ca, anh đánh em làm gì?"
Vương Lượng xị mặt uất ức, mắt ngân ngấn nước, trề môi nói.
"Mẹ kiếp, tôi không đánh cậu thì đánh ai? Tôi còn muốn đánh chết cậu cơ".
Vương Mãn Thương cầm gậy bóng chày lên, đánh cho Vương Lượng một trận tơi bời, Vương Lượng bị đánh giống như con chó nằm chết trên đất vậy, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và tủi nhục.
"Tên họ Tần kia, còn không mau quỳ xuống, tôi nói cho cậu biết, cậu không quỳ thì không ai cứu được cậu đâu, còn cả tên đần bên cạnh cậu nữa, ông nhìn cái gì? Không nhìn thấy đại ca của chúng tôi ác đến mức đánh cả người của mình à? Cái này gọi là không có quy củ thì không vào khuôn khổ được".
Dương Lê Lê nghiêm nghị nói.
"Để tôi thành toàn cho cô!"
Vương Mãn Thương tát một phát lên mặt Dương Lê Lê, Dương Lê Lê bị đánh mà choáng váng, cũng giống như Vương Lượng, tủi nhục vô cùng.
"Cô nhìn cái gì? Đừng có nhìn tôi!"
Vương Mãn Thương lại tát một cái nữa lên mặt Dương Lê Lê, mặt cô ta bị đánh đến mức sưng vù.
Vương Đông Tuyết đứng ở bên, không dám nói gì, núp sau lưng anh Tần, tên đại ca kia hung ác quá! Người của mình cũng đánh ác như vậy, đúng là độc ác quá!
"Ông chủ, em xin lỗi, em sai rồi".
Vương Mãn Thương lại quỳ xuống đất trước mặt Long Ích Huy.
Vương Lượng lúc này mới biết, người đàn ông trước mắt là ai.
Dương Lê Lê cũng như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong mắt tràn đầy những giọt nước mắt hối hận, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647785/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.