“Bịch! Bịch! Bịch!”
Tần Lâm gõ cửa tầng trên.
“Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm, gọi ma à”.
Tiếng quát từ trong phòng vọng ra, một người thanh niên cao to thô kệch hơn trăm cân, xăm khắp người, lạnh lùng nhìn Tần Lâm, lên giọng nói.
“Có chuyện gì?”
“Nửa đêm nửa hôm các người gây mất trật tự ảnh hưởng đến người dân, có biết không hả?”
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Tôi gây mất trật tự thì sao chứ? Liên quan gì đến anh, muốn kiếm chuyện phải không?”
Người đàn ông xăm hình trừng mắt nhìn Tần Lâm, hống hách nói.
“Tôi thấy người kiếm chuyện phải là anh mới đúng, tối thế này rồi còn mở tiệc, anh tưởng đây là quảng trường à? Mau tắt nhạc rồi ngủ đi, muốn chơi thì đến quán bar, đây là tòa dân ở, không phải quán karaoke”.
Tần Lâm cũng không nhường nhịn, trừng mắt nhìn tên đàn ông xăm hình rồi nói.
“Chuyện gì đấy? Ai muốn gây chuyện hả? Đây là nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm? Không phục thì anh vào đây, tôi xử lý một trận là xong chuyện ngay”.
Lại một gã đàn ông gầy gò để tóc mào gà trừng mắt lạnh lùng nói.
“Anh Tần, hay là chúng ta đi thôi”.
Vương Đông Tuyết kéo tay Tần Lâm rồi khẽ nói.
“Ây dô? Cô em cũng được đấy nhỉ, tìm đâu ra được người xinh đẹp thế này chứ? Đúng là phung phí của trời, em gái à đi theo anh ta không có tiền đồ gì đâu, nhìn biết ngay là một kẻ hèn nhát, chỉ được cái mã chứ không dùng được, chơi với anh đi, hi hi hi, đảm bảo sẽ nuôi em béo trắng”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647781/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.