“Quả là bảo kiếm tuyệt thế - Thất Tinh Long Uyên”.
Tần Lâm cực kỳ ngạc nhiên cùng phấn khích, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyển này sắc bén, lóe sáng bốn phía, như có một loại bá khí rung chuyển trời đất, một nhát vung lên khí thế như rồng.
“Cảm ơn”.
Tần Lâm vô cùng hưng phấn, nhận Thất Tinh Long Uyển từ trên tay xác ướp, lòng kích động, tim run run, có lẽ cho dù là sư phụ, khi nhìn thấy thanh kiếm này chắc chắn cũng kinh ngạc không nói nên lời?
Vung thanh kiếm lên, khí thế kinh hồn, binh linh bộ xương xung quanh đều vô thức lui về phía sau, dẹp sang hai bên.
Khí thế thanh kiếm thật đỉnh cao, đây chính là cái gọi là chém sắt như bùn sao?
Tần Lâm không khỏi âm thầm cảm thán, xem ra kỹ thuật rèn cổ xưa thật sự không phải là thứ người hiện đại có thể so sánh. Đã truyền lại mấy nghìn năm mà vẫn sắc bén như vậy, có lẽ với kỹ thuật rèn bây giờ cũng không thể rèn ra, Tần Lâm yêu thích thần khí này không nỡ buông tay.
“Đáng tiếc, tôi lại không thể luôn luôn mang theo bên mình, chỉ có thể giấu nó ở một chỗ”.
Tần Lâm cảm thán nói, anh thật sự vô cùng ghen tỵ với cuộc sống mang kiếm tung hoành giang hồ vô lo vô nghĩ ở cổ đại, thế nhưng đã sống ở hiện tại thì anh phải trở thành người của hiện tại.
“Ngài không cần nuối tiếc, ta truyền cho ngài một thuật giấu kiếm, có thể giấu giữa trời đất, khi đọc thần chú, kiếm lập tức xuất hiện”.
Xác ước nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647763/chuong-1021.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.