Tầm Lâm cùng Lâm Nguyệt Dao và Tống Song Nhi vào trong công viên Hải Sư, đã có hơn hai mươi người tới rồi, có nam có nữ, tất cả đều tầm hơn hai mươi tuổi, trông tinh thần rất sung sức, dồi dào, ai cũng nở nụ cười trên gương mặt.
“Nguyệt Dao, không phải cậu nói muốn đem đến một bất ngờ cho tụi mình sao?”
“Đúng thế, bất ngờ đâu?”
“Bất ngờ ở đây, ta ta ta, đây là Tần Lâm anh họ của Nguyệt Dao, anh ấy cũng học y, lần này cùng đi núi Võ Miếu với chúng mình”.
Tống Song Nhi cười nói, vẻ mặt hào hứng, dí sát vào người Tần Lâm.
“Xì, đây đâu được coi là bất ngờ chứ. Nguyệt Dao, anh họ cậu từng vào núi bao giờ chưa vậy? Lần này chúng ta mang đồ cắm trại, dự định ở qua đêm trên núi Võ Miếu, trời băng giá lạnh, mình sợ cơ thể yếu ớt của anh họ cậu không chịu nổi đâu, đến lúc đó từng có bắt tụi mình phải chăm sóc anh ta”.
“Ha ha ha, chẳng phải vậy sao, Nguyệt Dao à cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy”.
Lâm Nguyệt Dao còn chưa lên tiếng, Tống Song Nhi đã thấy không vui.
“Coi thường ai thế, đến lúc đó không cần các người, một mình tôi có thể chăm sóc tốt cho anh Tiểu Lâm”.
Mọi người reo hò, mặt mày hớn hở.
“Dô dô, thì ra sự bất ngờ này không dành cho bọn mình mà là chuẩn bị riêng cho Song Nhi, hại bọn mình mừng hụt một phen”.
“Chẳng phải thế sao, xem ra chúng ta mừng hụt rồi, người ta là hoa đã có chủ”.
Mọi người cười đùa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647745/chuong-1003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.