“Cậu Hai đúng là người thật thà lương thiện, đáng tiếc là lương thiện cả một đời rồi, nếu mà nhiều lời thì thôi cháu không nói nữa, cũng đến lúc cháu nên về rồi, bất luận thế nào thì cháu vẫn cảm thấy rất vui thì hôm nay gặp được cậu Hai”.
Tần Lâm cười nói.
“Tối rồi đi lại cũng nguy hiểm, hay là cháu ở lại đây, mai hẵng đi”.
Đường Mẫn lo lắng nói.
“Không cần đâu dì Hai, ngày mai cháu còn có hẹn”.
Tần Lâm khéo léo từ chối dì Hai.
“Ây ây? Anh Tiểu Lâm có hẹn cơ à? Hẹn với ai đấy, đại minh tinh hả?”
Lâm Nguyệt Dao trêu đùa.
“Không ra thể thống gì, ở đó mà ăn nói linh tinh”.
Đường Mẫn trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt Dao.
“Vốn dĩ là vậy mà”.
Lâm Nguyệt Dao ra vẻ ấm ức.
Ngày thứ hai, Tần Lâm lái xe đến công viên Hải Sư, anh đợi ở cổng, vốn dĩ hôm nay định gây bất ngờ cho Lâm Nguyệt Dao, trước giờ anh không nói sự thật với cô ấy không phải là cố ý muốn lừa dối mà chỉ là luôn xảy ra sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì thế đối Lâm Nguyệt Dao, thân phận của anh luôn là một ẩn số.
Hơn nữa Tần Lâm thấy em họ mình ngày càng si mê Tần đại sư, thậm chí không còn đơn giản là thần tượng trong lòng, cô đã hoàn toàn coi Tần đại sư là người tình trong mộng của mình, chẳng phải quá điên rồ rồi sao? Ngộ nhỡ càng để lâu cô ấy không thể dứt ra được thì phải làm sao.
Đúng là đau đầu!
Tần Lâm thở dài một hơi, dựa người vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647743/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.