Tần Lâm chẳng thèm phí lời với đám người này, vô liêm sỉ đến mức này thì đúng là hiếm thấy.
"Thất vọng quá, nếu Linh Linh nhà chúng tôi mà ở cùng cậu thì xui thật".
Chúc Phi bĩu môi nói, trong mắt ông ta thì Tần Lâm là một người không biết điều.
"Kiểu tiểu nhân vì tư lợi kiểu này thì cứ ôm trang viên Thanh Mai rồi chết đi, nhà họ Chúc chúng tôi sẽ không đội trời chung với cậu đâu".
Chúc Diệu chỉ vào Tần Lâm đay nghiến.
"Tần Lâm, cậu chắc chưa, cậu không đồng ý dùng trang viên Thanh Mai làm sính lễ để lấy cháu gái tôi sao? Linh Linh, cháu nói gì đi chứ".
Vẻ mặt Chúc Tam Đao u ám.
"Ông nội, cháu không phải là công cụ, cũng không phải là món hàng, cho dù anh Tiểu Lâm có đồng ý cháu cũng sẽ không chịu. Cháu đã từ bỏ Y dược Văn Hòa rồi, cháu không muốn trở thành con rối của mọi người nữa".
Chúc Linh Linh mím chặt môi.
"Được! Được! Được! Là cháu nói đấy nhé, đừng có hối hận, từ nay về sau, Y dược Văn Hòa sẽ không có chỗ của cháu đâu, có chút chuyện cũng không muốn làm cho gia tộc, hai người không xứng là người nhà họ Chúc".
Chúc Nhị Bạch thẹn quá hóa giận, thấy kế hoạch chiếm đoạt trang viên Thanh Mai không còn hy vọng, ông ta cũng lộ ra bản chất thật.
"Tiễn khách!"
Tần Lâm nói xong, hơn hai mươi người bảo vệ lập tức đuổi người nhà họ Chúc ra ngoài trừ Chúc Dũng và Vương Vân, Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao run sợ bị kẹp tay lôi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647725/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.