🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Lâm chẳng thèm phí lời với đám người này, vô liêm sỉ đến mức này thì đúng là hiếm thấy.
"Thất vọng quá, nếu Linh Linh nhà chúng tôi mà ở cùng cậu thì xui thật".
Chúc Phi bĩu môi nói, trong mắt ông ta thì Tần Lâm là một người không biết điều.
"Kiểu tiểu nhân vì tư lợi kiểu này thì cứ ôm trang viên Thanh Mai rồi chết đi, nhà họ Chúc chúng tôi sẽ không đội trời chung với cậu đâu".
Chúc Diệu chỉ vào Tần Lâm đay nghiến.
"Tần Lâm, cậu chắc chưa, cậu không đồng ý dùng trang viên Thanh Mai làm sính lễ để lấy cháu gái tôi sao? Linh Linh, cháu nói gì đi chứ".
Vẻ mặt Chúc Tam Đao u ám.
"Ông nội, cháu không phải là công cụ, cũng không phải là món hàng, cho dù anh Tiểu Lâm có đồng ý cháu cũng sẽ không chịu. Cháu đã từ bỏ Y dược Văn Hòa rồi, cháu không muốn trở thành con rối của mọi người nữa".
Chúc Linh Linh mím chặt môi.
"Được! Được! Được! Là cháu nói đấy nhé, đừng có hối hận, từ nay về sau, Y dược Văn Hòa sẽ không có chỗ của cháu đâu, có chút chuyện cũng không muốn làm cho gia tộc, hai người không xứng là người nhà họ Chúc".
Chúc Nhị Bạch thẹn quá hóa giận, thấy kế hoạch chiếm đoạt trang viên Thanh Mai không còn hy vọng, ông ta cũng lộ ra bản chất thật.
"Tiễn khách!"
Tần Lâm nói xong, hơn hai mươi người bảo vệ lập tức đuổi người nhà họ Chúc ra ngoài trừ Chúc Dũng và Vương Vân, Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao run sợ bị kẹp tay lôi ra ngoài.
"Tần Lâm, cậu là tên khốn! Nhà họ Chúc sẽ không tha cho cậu đâu".
"Chúc Linh Linh, từ nay về sau, nhà họ Chúc sẽ không còn chỗ của cháu đâu".
Tiếng hét lớn vọng vào trong phòng, nhưng Chúc Nhị Bạch và những người khác đều bị đuổi ra ngoài hết rồi.
"Anh Tiểu Lâm, em xin lỗi!"
Chúc Linh Linh cúi đầu, mím môi, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhà họ Chúc thật quá đáng, nhất là Chúc Nhị Bạch, hơn nữa chính cô cũng bị bọn họ đuổi khỏi Y dược Văn Hòa.
"Người nên nói câu xin lỗi là anh mới đúng, anh đối xử với người nhà em như vậy mong em đừng trách anh, nhưng bọn họ thực sự rất quá đáng".
Tần Lâm thở dài nói.
"Tiểu Lâm, cháu làm như vậy có chút không đúng, dù gì bọn họ cũng là người nhà họ Chúc, cũng là bề trên của Linh Linh, sau này Linh Linh gặp người ta biết ăn nói như thế nào đây".
Chúc Dũng trầm giọng nói.
"Bọn họ mới là người bắt nạt người khác? Còn muốn đuổi chúng ta ra khỏi nhà nữa? Ông đừng bảo không nhìn thấy đấy nhé? Nhịn nhục cả đời rồi cũng không ngóc đầu lên nổi đâu, Tiểu Lâm làm vậy là đúng rồi, là bọn họ không biết điều, còn muốn cướp trang viên Thanh Mai của con gái chúng ta, đúng là vô liêm sỉ, thứ gì đâu? Tôi khinh!"
"Bây giờ Linh Linh chẳng còn chức vị gì trong công ty nữa, tôi thấy chúng ta hồ đồ quá rồi, chỉ vì nhận tổ quy tông mà bị Chúc Nhị Bạch lợi dụng đến cùng cực như vậy".
Vương Vân oán trách nói, Tần Lâm cũng thấy ngạc nhiên, hiếm khi bà ấy đứng về phía anh, nhưng nói cho cùng, nếu không phải người nhà họ Chúc quá đáng quá thì Tần Lâm cũng chẳng đuổi hết bọn họ đi, dù gì cũng là người nhà họ Chúc.
Nhưng là con người ai cũng phải có giới hạn, nhưng đám người này lại không, vô liêm sỉ không nói, còn muốn cướp trắng trợn trên giàn mướp? Đùa nhau à? Tần Lâm không để ý đến trang viên Thanh Mai này, anh chỉ quan tâm đến Chúc Linh Linh thôi, nhưng bọn họ muốn dùng Chúc Linh Linh để ép anh giao trang viên Thanh Mai ra, đúng là mơ giữa ban ngày?
"Thôi bỏ đi, chỉ cần bố có thể nhận tổ quy tông là được rồi".
Chúc Dũng nói.
"Ông tận hiếu quá đấy! Liên lụy cả tôi và Linh Linh chịu khổ cùng ông rồi đây này".
Vương Vân tức giận liếc Chúc Dũng một cái, bực hết cả mình.
"Anh Tiểu Lâm, bây giờ phải làm sao?"
Chúc Linh Linh lo lắng nhìn Tần Lâm.
"Em yên tâm đi, bọn họ cũng không phải là người của Y dược Văn Hòa, em nghĩ bọn họ lợi hại vậy sao? Nếu nhà họ Chúc cũ không xảy ra chuyện gì, liệu bọn họ có đích thân đến tìm ông nội em để nhận tổ quy tông không? Rõ ràng là muốn đến xin viện trợ, nhưng còn thích nói vòng vo, thậm chí còn làm như nhà em đang cầu xin bọn họ, Y dược Văn Hòa đuổi em rồi, ai quản lý được chứ, em quên ban đầu Chúc Minh và Chúc Tam Cô quỳ trước cửa trang viên Thanh Mai như thế nào rồi sao?"
Tần Lâm cười chế nhạo.
"Nhưng dù gì bọn họ cũng là nhà họ Chúc cũ, là nơi tổ tông của nhà họ Chúc đã từng sống, hơn nữa nghe nói tài sản của bọn họ cũng rất nhiều, sao có thể đánh đồng với Y dược Văn Hòa của chúng ta chứ.
Chúc Linh Linh nói.
"Dù sao cũng sẽ không có ai có thể cướp Y dược Văn Hòa ra khỏi tay em đâu, yên tâm đi, đợi đến lúc bọn họ gặp khó khăn chắc chắn sẽ đến tìm em thôi, đến lúc đó sẽ không dễ dàng như bây giờ đâu".
Tần Lâm cười nói.
"Thật sao? Anh Tiểu Lâm, anh đừng lừa em, em đang rất lo lắng đây, một tay em gây dựng Y dược Văn Hòa, em rất lo lắng bọn họ sẽ phân chia Y dược Văn Hòa của em".
Chúc Linh Linh vô cùng lo lắng.
"Nếu bọn họ có bản lĩnh như vậy thì xem bọn họ có thể trụ được không, em đi nghỉ sớm đi, ngày mai mặt trời vẫn mọc cơ mà, nghỉ ngơi vài hôm đi rồi tính tiếp".
Tần Lâm vỗ vai Chúc Linh Linh rồi nói.
"Tần Lâm, cậu đừng có khoác lác đấy, đừng tưởng tôi bênh vực cậu là nghĩ cậu có thể tay không lấy con gái tôi đâu, nếu chúng tôi thật sự bị bọn họ đuổi ra ngoài thì tôi sẽ hỏi tội cậu thật đấy".
Vương Vân chống nạnh nói.
"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh nữa, chuyện này không liên quan đến anh Tiểu Lâm? Là Chúc Nhị Bạch bọn họ muốn chiếm đoạt Y dược Văn Hòa của chúng ta, mà ông nội lại không dám nói, anh Tiểu Lâm bị oan mà mẹ? Tự nhiên bị của nợ rơi vào đầu".
Chúc Linh Linh tức giận nói.
"Không hỏi cậu ấy thì hỏi ai? Nếu nhà họ Chúc thật sự đuổi chúng ta đi thì đa phần là tại Tần Lâm, cậu ấy đuổi người nhà họ Chúc đi, nhìn là biết Chúc Nhị Bạch chẳng phải người tốt lành gì, hơn nữa một khi chi li tính toán với bọn họ, nhà họ Chúc chắn chắn sẽ làm khó chúng ta. Oan có đầu, nợ có chủ, vậy thì không tìm cậu ấy thì tìm ai?"
Vương Vân nói rõ ràng đâu vào đấy, khiến Chúc Linh Linh không biết nói gì, so với Chúc Nhị Bạch thì mẹ cô ấy mới là người không tốt lành gì, nhưng Chúc Linh Linh đành chịu, dù có thế nào đi nữa thì vẫn là mẹ ruột của cô ấy, bà ấy không đồng ý chuyện kết hôn giữa cô ấy và Tần Lâm thì hôn nhân của bọn họ sẽ không hạnh phúc, không được sự chúc phúc của bố mẹ thì sẽ mãi là một điều gì đó trăn trở trong lòng.
"Mau về phòng đi ngủ đi".
Chúc Dũng kéo Vương Vân, bà ấy hừ lạnh một cái rồi đi ngủ, nhưng bà ấy chắc chắn không dễ dàng giao con gái cho Tần Lâm đâu, nếu như anh không có sính lễ vừa ý thì bà ấy sẽ không buông tay, Chúc Tiểu Nguyệt cũng tìm được rể tài rồi, vậy mà nhà mình mới chỉ có con rể như thế này, điều này sao có thể khiến Vương Vân không sinh lòng đố kỵ được chứ?
"Yên tâm đi, anh không sao!"
Tần Lâm cười nói, an ủi Chúc Linh Linh, cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Tần Lâm vừa chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của chú Hai.
"Sư phụ có tin tức, ngày mai mau trở về!"
Tần Lâm chau mày, chú Hai bảo mình về tìm sư phụ, có vẻ là sư phụ có chuyện rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.