“Cho dù có bao lâu thì em vẫn nhớ đến anh, anh Hai”.
Chúc Tam Đao nói, trong mắt không khỏi chực trào nước mắt, năm mươi năm, đó là cả nửa thế kỷ, còn đối với anh em họ mà nói thì nó giống hệt như một giấc mơ vậy.
“Anh biết mà”.
Chúc Nhị Bạch vỗ vai Chúc Tam Đao, kiểu tình cảm sâu đậm đó căn bản không ai có thể tưởng tượng ra được.
“Diễm Diễm, dạo này em vẫn khỏe chứ”.
Chúc Nhị Bạch nhìn sang Âu Dương Diễm Diễm, lúc đầu Chúc Nhị Bạch chính là vì bà cụ nên mới khiến gia tộc chia lìa, sau đó một mình đến thành phố Đông Hải, nếu không thì bây giờ ông cụ đã có thể còn hơn thế nữa.
“Anh Hai”.
Âu Dương Diễm Diễm khẽ gật đầu nói.
“Đây là chú Ba của mấy đứa, Chúc Tam Đao! Gọi là chú Ba!”
Chúc Nhị Bạch nói.
“Chú Ba”.
Chúc Phi và Chúc Diệu gật đầu, cùng gọi Chúc Tam Đao là chú Ba.
“Chúc Dũng, Chúc Minh, đây là bác Hai. Mau gọi đi!”
Chúc Dũng và Chúc Minh cùng đứng dậy, cúi đầu với Chúc Nhị Bạch.
“Được! Tốt lắm! Hậu sinh khả úy, đều là nhân tài của nhà họ Chúc cả. Ai là Chúc Linh Linh? Anh sớm nghe nói Chúc Linh Linh tuy là phận gái nhưng lại có thể hô mưa gọi gió khắp Đông Hải, hôm nay anh muốn xem thử Chúc Linh Linh có thật sự là nhân tài hiếm có của nhà họ Chúc hay không”.
Chúc Nhị Bạch nói.
“Ông Hai!”
Chúc Linh Linh đứng dậy, hơi cúi đầu về phía Chúc Nhị Bạch.
“Tốt lắm! Quả nhiên là hổ nữ, nhà họ Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647711/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.