Hồ Gia Hân hít sâu một hơi, rốt cuộc ba anh em nhà họ Cung bị làm sao vậy, sao ai cũng thành ra thế này chứ?
Thân là bác sĩ, Tần Lâm đương nhiên nhìn phát biết ngay, người anh cả toàn thân bị bỏng.
Nhìn mức độ tổn thương của chỗ bị bỏng, e rằng không thể nào giải phẫu thẩm mỹ được.
Lúc này Hồ Gia Hân nhìn chú Cung, cau mày khó hiểu.
“Chú Cung, rốt cuộc là sao vậy ạ?”
Chú Cung thở dài, sự đau khổ hiện lên trong ánh mắt.
“Nếu như chú nói là đen đủi cháu có tin không?”
Hồ Gia Hân lắc đầu: “Đương nhiên là không, chắc chắn là có nguyên do gì đó”.
Ba đứa con trong nhà đều bị tàn tật, hơn nữa rất nghiêm trọng, tất cả đều là sự cố bất ngờ, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì nên mới thế này.
Tần Lâm hỏi: “Có phải chú Cung đắc tội với thần linh nào rồi đúng không?”
Chú Cung nhìn Tần Lâm, ánh mắt lóe lên sự khen ngợi, xem ra tên này cũng có chút bản lĩnh, có thể nói ra được sự thật.
Chú Cung gật đầu: “Tầm mười năm trước, lúc mẹ bọn trẻ còn sống thích mua ngọc bích, bà ấy say mê đồ trang sức, tốn khá nhiều tiền của chú”.
“Lúc đó điều kiện của chú không được tốt, không thể tiêu xài hoang phí như vậy được, vậy nên thường xuyên vì chuyện mua ngọc bích mà cãi nhau với bà ấy”.
“Sau này có một lần chú kinh doanh thất bại, đúng lúc bà ấy mua rất nhiều ngọc bích từ Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647640/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.