Tần Lâm cười mỉm, kéo cằm Liễu Thanh Thanh, hôn nhẹ một cái lên môi cô, rồi nói.
"Không sao là do anh làm chưa tốt, sau này anh sẽ chú ý hơn".
Nói xong, hai người chầm chậm hôn nhau, mùi hương thơm ngọt của Liễu Thanh Thanh thấm vào lòng anh, như làn gió xuân.
"Khụ khụ! Ê, hai người quá đáng quá rồi đấy! Coi người ta là không khí à?”
Hồ Gia Hân ở bên cạnh nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được nữa, hai người này chẳng giữ ý tứ gì! Đứng trước mặt cô mà hôn tới hôn lui, thực sự không coi cô là người ngoài à?
Hồ Gia Hân tức đến mức liếc mắt, ôm cánh tay, vắt chéo hai chân, không uống nổi cafe nữa.
Liễu Thanh Thanh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng tách ra, mặt đỏ rực.
Tần Lâm da mặt rất dày, cũng chẳng thèm quan tâm, anh nói với Hồ Gia Hân.
"Cô có biết, tại sao văn phòng này ban ngày lại sáng đến vậy không?"
Hồ Gia Hân sững sờ: "Không biết!"
Tần Lâm đáp: "Bởi vì do cô sáng quá đấy".
Hồ Gia Hân giờ mới hiểu ra.
"Được đấy, hai người bảo tôi là bóng đèn đúng không? Quá đáng quá rồi!"
Hồ Gia Hân tức đến trợn mắt, chưa từng thấy bạn bè thế này bao giờ, trọng sắc khinh bạn!
Khi ba người đang nói chuyện thì thư ký gõ cửa đi vào nói.
"Tổng giám đốc Liễu, tối nay chúng ta và tập đoàn Smith có hoạt động gắn kết..."
Bọn họ vốn có hoạt động này, nhưng vừa thấy tổng giám đốc Liễu vui vẻ nên cô ấy không dám vào.
Liễu Thanh Thanh nghĩ một lúc: "Kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647624/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.