Nhìn thấy mẹ người ta hiền từ như vậy, Tần Lâm lập tức ngại ngần nên không nói nữa.
Anh vốn muốn nói ra hết chuyện, dù sao để hiểu lầm như vậy thì cũng không hay.
Nhưng vừa nhìn thấy mẹ người ta đã nói vậy, lời của Tần Lâm đến miệng rồi lại ngại nói ra.
Hồ Gia Hân nháy mắt với Tần Lâm, vui vẻ nói.
"Lão Tần, đây là mẹ em, chẳng phải anh muốn gặp mẹ em sao, lần này em đã sắp xếp để hai người gặp nhau đó".
Khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên, cô gái này thù dai thế, chẳng phải chỉ là khao một bữa cơm thôi sao mà lại làm ra chuyện này.
"Chào dì ạ, cháu là Tần Lâm, mời dì ngồi!"
Cho dù đấu võ mồm với Hồ Gia Hân như thế nào thì vẫn phải tôn trọng mẹ người ta.
Sau khi ngồi xuống, Hồ Gia Hân cười hi hi: "Đúng rồi Lão Tần, chẳng phải anh nói đã chuẩn bị quà gặp mặt cho mẹ em rồi sao? Anh lấy ra đi".
Tần Lâm híp mắt, cô gái này thù dai thế, bàn cơm đầy món thế này chắc cũng phải mấy chục nghìn, cô ấy cứ bắt Tần Lâm phải chi tiền thì mới chịu được.
Mẹ Hồ cũng rất khách khí: "Ôi, không cần khách khí thế đâu, dì không thiếu thứ gì, cũng đâu phải người ngoài, không cần phải khách khí như vậy".
Mẹ Hồ cũng nói thật lòng, Hồ Gia Hân nhiều tiền như vậy, cô ấy cũng là con nhà giàu, nhất định chẳng thiếu thứ gì.
Hồ Gia Hân nói như vậy là muốn Tần Lâm chi tiền thôi.
Tần Lâm cười: "Dì nói đúng, Gia Hân nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647603/chuong-861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.