Vương Đại Toàn chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhỡ tên họ Tần này cứ cứng đầu xông vào trong thì sẽ rất dễ xảy ra xung đột với chủ nhân nơi này.
Cho dù chủ nhân không ở đây, người có thể ra vào trang viên Thanh Mai này cũng không phải nhân vật tầm thường.
Hơn nữa, cho dù là nhân viên trong trang viên Thanh Mai cũng không dễ đắc tội, ai mà biết được chủ nhân của căn trang viên này là người có thân phận thế nào, có địa vị thế nào chứ!
Vương Đại Toàn không muốn vì sự hồ đồ của Tần Lâm mà ảnh hưởng đến tương lai của bản thân.
Tần Lâm chỉ là một bác sĩ rách, chẳng cần phải quan tâm cái gì cả, anh đi chân trần còn Vương Đại Toàn có đeo giày đấy.
"Họ Tần kia, được rồi, cho dù có đùa cũng không thể đùa như thế này được, anh mau dừng xe đi, tôi ra lệnh cho anh dừng xe, anh có nghe thấy không hả? Tài xế, dừng xe!"
Vương Đại Toàn hét lên nhưng Tần Lâm chẳng thèm nhúc nhích, nên anh ta đành ra lệnh cho tài xế.
Đáng tiếc là tài xế chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tần Lâm.
Suốt chặng đường trong lòng tài xế luôn cảm thấy khó hiểu, tên não tàn này là ai vậy?
Có cơ hội đến thăm nơi ở của Tần Lâm là vinh hạnh của anh ta, vậy mà còn giả vờ? Chắc là uống say rồi.
Tài xế chắc chắn chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Tần Lâm, những người khác nói gì cũng không nghe theo.
Tần Lâm chau mày, tên Vương Đại Toàn này cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647556/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.