Trợ lý nghe vậy vội vàng gật đầu.
"Văn thiếu gia, bây giờ tôi sẽ ra ngoài!"
Nói xong, trợ lý ngay lập tức đứng canh ở cửa.
Văn thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nhìn nửa bát cơm thừa, nhịn không được buồn nôn, dùng một tay nắm lấy nhét vào miệng.
Nó hơi thối và có mùi, nhưng khi chợt nhớ ra đây là thứ mà con chó đã ăn vừa rồi, anh ta lại cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cơn đau ở bụng dưới khiến anh ta thực sự không chịu nổi, chỉ có thể tự an ủi mình thuốc đắng giã tật mà thôi.
Thà ăn hết bát cơm thừa này còn hơn đi cầu xin Tần Lâm!
Lúc trước anh ta châm biếm Tần Lâm nhiều như vậy, bây giờ đi cầu xin anh thì thật xấu hổ, cho dù anh ta có cúi đầu cầu xin thì có khi Tần Lâm cũng không giúp anh ta.
Vậy nên đành phải ăn nửa bát thức ăn thừa của chó này!
Văn thiếu gia nuốt từng miếng xuống, tuy rằng có chút buồn nôn, nhưng anh ta thật sự đau bụng không chịu nổi.
Khi ăn miếng đầu tiên, anh ta không biết là do tâm lý tác động hay là tác dụng của thuốc, liền cảm thấy cơn đau ở bụng dưới cũng có chút thuyên giảm.
Sắc mặt Văn thiếu gia vui mừng khôn xiết, xem ra loại thuốc này thực sự có hiệu quả, anh ta liền nhanh chóng tiếp tục ăn từng miếng một.
Lúc nãy khi trợ lý đi ra ngoài, nhưng không hề dẫn chó theo.
Như mọi người đã biết, chó sẽ bảo vệ thức ăn của mình, đương nhiên ngay cả chủ nhân của nó cũng khó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647457/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.